Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 181 :
Ngày đăng: 10:59 30/04/20
Phòng của Mộc Như Lam nằm ngay cạnh phòng Kha Xương Hoàng, đây là căn phòng dành riêng cho cô, năm nào cô cũng sinh hoạt ở đây.
Mộc Như Lam mở cửa bước vào, quét mắt nhìn quanh một vòng, căn phòng rộng và sang trọng không thua gì phòng tổng thống trong khách sạn năm sao, ngoại trừ bộ ga giường đã được đổi thành màu vàng sậm thì những thứ khác đều y hệt năm ngoái.
Hết ngồi máy bay lại phải ứng phó một đám giả tạo, Mộc Như Lam đã mệt phờ ra rồi, cô cầm quần áo vào phòng tắm tắm nước ấm với tinh dầu, tắm xong thì chui ngay vào chăn đánh một giấc thật say, chẳng mảy may để ý đến chiếc điện thoại đang rung lên báo tin nhắn mới.
++++
Bệnh viện tâm thần Coen.
Tay cầm một bức thư, Joey hào hứng tiến vào văn phòng viện trưởng, thấy Mặc Khiêm Nhân tập trung ngồi làm việc trong khi mới về Mỹ chưa được bao lâu, hắn bỗng có cảm giác viện trưởng càng ngày càng dễ nhìn.
Mặc Khiêm Nhân biết Joey vào nhưng không để tâm lắm, ánh mắt lạnh nhạt khẽ đảo qua chiếc di dộng trên bàn, cây bút trong tay chợt khựng lại, vô ý quẹt một đường lên giấy.
“Amon.” Đã quá quen với thái độ của Mặc Khiêm Nhân, Joey nở một nụ cười hiếm hoi rồi chìa phong thư ra, không cần Mặc Khiêm Nhân hỏi hắn cũng đã chủ động giới thiệu, “Đây là thư từ Washington, bên trong có thiệp mời dự tiệc quan chức cấp cao.”
Joey đang rất vui mừng, không ngờ Mặc Khiêm Nhân lại có cơ hội nhận được tấm thiệp này, tuy không phải là mời Joey hắn nhưng thân phận địa vị của Mặc Khiêm Nhân càng cao thì tiếng thơm của bệnh viện tâm thần Coen sẽ càng lan xa, thanh danh của phó viện trưởng Joey cũng càng được củng cố!
“Không đi.” Mặc Khiêm Nhân dùng bút hất lá thư rớt xuống bàn, Joey hốt hoảng đỡ lấy nó như thể nó là một chiếc bình cổ quý hiếm.
“Anh nói vớ vẩn gì thế? Sao lại không đi?” Joey nghiêm mặt, “Ở đó anh sẽ có cơ hội gặp gỡ rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn, các nghị sĩ, bộ trưởng, thậm chí là ngài tổng thống…”
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì anh chuyển đống này xuống đi.” Mặc Khiêm Nhân cầm bút chỉ vào đống tài liệu trên bàn, hoàn toàn không để tâm đến vẻ kích động của Joey. Hắn không có hứng thú với mấy chuyện tiệc tùng quan chức, hắn đến đây để làm việc chứ không phải để giao tế.
“Amon!” Joey mất hứng, một cơ hội hiếm có khó tìm thế này mà sao hắn lại xem như rác rến vậy trời? Chẳng lẽ trong đầu hắn chỉ có biến thái này nọ thôi sao?!
Mặc Khiêm Nhân lờ đi không để ý nên Joey có nói gì cũng vô ích, hắn càu nhàu đến mệt khô họng thì mới chịu ngậm miệng đi ngủ.
Trong bệnh viện, Mặc Khiêm Nhân chiếm toàn bộ tầng ba, hai tầng dưới là ký túc xá của nhân viên.
Đang chơi mạt chược dưới lầu, Lâm Ngọc Nhan và Lý Tiểu Thanh thấy Mộc Như Lam đi xuống thì liền đon đả tiếp đón, những vị phu nhân khác cũng nhận ra cô, một đám phụ nữ cùng tươi cười xun xoe, trong giọng nói mang theo sự nịnh nọt kín đáo.
Chờ Mộc Như Lam ăn xong bữa sáng, tài xế riêng của Kha Xương Hoàng đến mời Mộc Như Lam tới trụ sở tập đoàn Kha gia một chuyến.
Dưới ánh nắng rực rỡ, tòa nhà cao tầng hình trụ phản chiếu những tia sáng chói ngời, trước cửa chính là một quảng trường thật to với đài phun nước hoành tráng, tòa nhà nằm trên một con đường tấp nập ngay tại trung tâm thành phố, thỉnh thoảng lại thấy vài nhân viên đi làm muộn vừa cầm điện thoại nói chuyện vừa vội vã chạy về phía tòa nhà.
Đây là lần đầu tiên Kha Xương Hoàng bảo Mộc Như Lam đến tổng công ty, ẩn ý trong đó làm Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt không khỏi bất an, sợ rằng Kha Xương Hoàng hồ đồ để lại toàn bộ gia sản cho Mộc Như Lam. Rõ ràng bọn họ mới là con trai của lão, Mộc Như Lam cùng lắm chỉ là một đứa cháu gái khác họ mà thôi!
Cô mặc một chiếc áo dạ màu trắng, mái tóc dài xõa làm hai trước ngực, tư thái xinh đẹp đoan trang hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Một nam thư ký đứng ở tầng một chờ Mộc Như Lam, tuy không biết người mà cấp trên bảo mình tiếp đón trông thế nào nhưng vừa thấy Mộc Như Lam là anh ta đã xác định được người đó chính là cô.
“Xin hỏi, cô là Mộc tiểu thư phải không ạ?” Nam thư ký đi đến hỏi Mộc Như Lam.
Cô gật đầu cười làm chàng trai vốn nghiêm túc bất giác đỏ mặt, anh ta thấy Mộc Như Lam nhìn mình thì hơi ngượng, “Mời, mời theo tôi.”
Mộc Như Lam theo anh ta vào thang máy, lúc này người dưới lầu mới bắt đầu bàn tán.
“Ai vậy?”
“Nhìn trẻ thật...”
“Khí chất sang ghê, chắc là thiên kim nhà giàu...”
“Nhất định là một cô công chúa rất được cưng chiều...”
“...”