Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 189 :
Ngày đăng: 10:59 30/04/20
“Đây là thịt gì?”
Đang tận hưởng món thịt mà theo hắn là tuyệt vời nhất thế giới, Ive nghe nữ
bác sĩ hỏi vậy thì cong môi cười thật sâu, đôi mắt xanh nhìn cô ta thâm
thúy, “ Cô thấy hương vị thế nào?”
Bị Ive mê hoặc, nữ bác sĩ đỏ hồng hai má, gật đầu nói, “Rất ngon.”
“Tất nhiên là ngon rồi.” Ive tao nhã cắt một miếng thịt, chấm vào nước sốt
đặc chế, sau đó chậm rãi nhấm nháp, bộ dáng trông như đang thưởng thức
một món ăn cao cấp. Nữ bác sĩ vốn cho rằng thức ăn không tệ nay lại càng cảm thấy ngon hơn, cắt liền một miếng cho vào miệng.
Ive nhìn cô ta, trong mắt dâng lên làn sóng quỷ dị, “Đây là bộ phận thiêng liêng ấp ủ những sinh mệnh mới, khi ăn phải thật thành kính và biết ơn.”
Nữ bác sĩ giật mình, nhất thời không hiểu ý hắn là gì. Nhìn vẻ mặt tươi
cười của Ive, cô ta đành gật đầu cho có lệ rồi nâng ly uống một ngụm
rượu, vừa ăn thịt vừa nghĩ làm sao để lôi hắn lên giường…
++++
“Xoảng” một tiếng, chiếc ly thủy tinh vỡ vụn thành từng mảnh, chất lỏng trong suốt tràn ra sàn.
Mộc Như Sâm hoàn hồn, dáng vẻ vẫn mang chút hoảng hốt.
Mộc Như Lâm ngồi trên ghế sô pha, hơi nhăn mày, “A Sâm, anh làm sao vậy?”
Mấy hôm nay tâm trạng của Mộc Như Sâm rất lạ, ban đầu cậu tưởng là do
Mộc Như Lam không có ở đây, nhưng bây giờ xem ra còn có nguyên nhân
khác.
Mộc Như Sâm nhìn phắt sang Mộc Như Lâm như bị điện giật,
cậu lắc đầu, cố gắng né tránh ánh mắt dò xét của em trai rồi chạy nhanh
lên lầu, sắc mặt hết sức khó coi. Cậu vẫn chưa quên được con đường đầy
sương cạnh ruộng ngô đêm ấy, thỉnh thoảng cậu lại thấy hai tay mình dính đầy máu, cả lúc đi rửa tay cũng gặp ảo giác một vũng máu tươi.
Thiếu niên mười lăm tuổi, chưa biết khổ là gì, tuy hơi cứng đầu nhưng vẫn
chưa làm chuyện gì xấu, vậy mà nay cậu lại tông chết người rồi giấu xác
giữa cánh đồng ngô, thậm chí cậu còn dùng áo khoác lau sạch máu trên
đường, bây giờ nhớ lại mới thấy lạnh người, sao lúc đó mình có thể xử lý mọi chuyện một cách bình tĩnh đến thế!
Bị lương tâm tra tấn, bị
ác mộng hành hạ, Mộc Như Sâm từng nghĩ đến việc tự thú, thế nhưng cứ hễ
cầm điện thoại lên là mọi dũng khí đều bỏ cậu mà đi, chỉ cần nghĩ đến
Mộc Như Lam là cậu lại rụt cổ ngập ngừng, sao cậu có thể kéo cô xuống?
Chiếc điện thoại vừa mới lấy ra nay lại chậm rãi đặt xuống, ngay lúc này, nó
đột nhiên rung lên làm cậu thiếu niên giật thót thả tay mặc nó rơi xuống đất. Một hồi lâu sau thấy bên kia vẫn chưa ngừng, cậu mới chần chờ nhặt lên nghe, “A lô?”
“Là tôi.” Một giọng nói khàn khàn mị hoặc nhẹ nhàng vang lên.
thèm để ý.
Ai ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện này, ở thành phố K Ám Long có sức ảnh hưởng lớn vô cùng mà lại đột ngột bị tiêu diệt, làm sao bọn họ không tức cho được? Ai có khả năng làm điều đó? Hoắc gia là gia
tộc quân nhân, không liên quan đến hắc đạo và cũng không có thù hằn gì
lớn với Ám Long đến nỗi phải tiêu diệt, vì thế đương nhiên bọn họ sẽ
nghi ngờ Kha gia, hoặc cũng có thể nói, bọn họ muốn mượn chuyện này để
gây hấn với Kha gia.
Kha Xương Hoàng nhăn mày nhưng vẫn không
ngừng động tác, đến khi lão dừng tay, một chữ “Lam” hào hùng đã xuất
hiện trên mặt giấy tuyên thành.
“Như Lam, như sương. Chân thật,
giả dối, hư hư thực thực, mịt mờ bất định.” Kha Xương Hoàng buông bút
lông xuống, lão nhìn tờ giấy, lẩm bẩm mơ hồ.
Người đàn ông kia hiểu ngay Kha Xương Hoàng ám chỉ ai, “Ngài đang nói đến Như Lam tiểu thư sao?”
“Về cháu gái ngoại của ta, ngươi cảm thấy thế nào?” Kha Xương Hoàng cầm giấy lên, nhẹ nhàng thổi thổi.
“Như Lam tiểu thư rất tốt.” Người đàn ông trả lời không chút do dự.
Khóe miệng Kha Xương Hoàng vẽ một nụ cười không rõ ý vị, “Rất tốt. Quả thật rất tốt.”
Lão sống cả đời, gặp vô số dạng người, nhìn thấu tất thảy, và cũng lạnh
nhạt tất thảy. Có thể bức thư của Mộc Như Lam đã làm lão xúc động nhưng
nó không thể khiến lão yêu thương và coi trọng cô, bởi vì Kha Xương
Hoàng trời sinh là kẻ lạnh bạc, chuyện tình cảm, không thể làm lão vướng chân.
Mộc Như Lam là một đứa trẻ thông minh, ở Kha gia không ai
so bì được với cô, Kha Xương Hoàng có ý định giao đế quốc Kha gia cho cô nên mới bỏ công bồi dưỡng. Thân tình cộng với kỳ vọng, mới tạo thành
một mối liên hệ không thể dứt bỏ.
Người đàn ông kia không hiểu
tại sao Kha Xương Hoàng lại nhắc đến Mộc Như Lam, chẳng phải lão luôn
giữ kín chuyện hắc đạo khỏi những người ở Kha gia sao? Đến cả Kha Thế
Vinh và Kha Thế Kiệt cũng không biết gì về thế lực hùng hậu của Kha gia ở giới hắc đạo ấy chứ.
Khi mực trên giấy tuyên thành đã khô, Kha
Xương Hoàng cuộn nó lại rồi bỏ vào trong ống ngọc với vài bức tranh chữ
giản khác, lão nhìn người đàn ông kia, “Ngươi phái người đi theo Lam
Lam, đừng để Ám Long có cơ hội ra tay với con bé. Còn về phần Ám Long
tìm đến gây sự, đưa chúng lên thiên đường uống trà.” Ngữ điệu và biểu
cảm của lão nhẹ tênh như chỉ đang nói “hôm nay trời thật đẹp”.
Người đàn ông để hai tay bên đùi, gật đầu, xoay người đi ra ngoài.