Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 190 :

Ngày đăng: 10:59 30/04/20


Dưới sắc chiều chạng vạng, màn đêm lặng lẽ phủ xuống thành phố.



Theo yêu cầu của Mộc Như Lam, Đổng Kỳ đưa cô đến bệnh viện. Nhìn bóng dáng

cô biến mất sau cánh cửa, hắn hơi nheo mắt lại, sau đó vào xe đánh một

cuộc gọi cho Đổng Tứ Hiên.



Em trai hắn biết Mộc Như Lam đã có bạn trai, hơn nữa còn biết thừa cô gái trong tấm ảnh hắn giữ chính là Mộc

Như Lam, thế mà vẫn dám gạt hắn, đúng là đáng giận.



Đổng Kỳ ngồi

gọi điện trong xe mà không hề biết phía sau có một chiếc xe đã bám theo

bọn họ nãy giờ, hiện tại nó đang đỗ trước cổng bệnh viện, trông qua

chẳng tốt lành gì.



Mộc Như Lam cầm hộp cháo đi đến phòng bệnh của Kha Vãn Nhu, nhắc tới cũng lạ, cô em họ này hẳn phải không dám tiếp cận cô nữa mới đúng, không ngờ hôm nay nó lại gọi điện nhờ cô mang cháo

tới, còn bảo là có chuyện muốn nói nữa. Mộc Như Lam cảm thấy thú vị nên

liền đồng ý.



Trong phòng bệnh, Ive đang đổi bình truyền dịch cho

Kha Vãn Nhu, cô gái này gần như đã hạ sốt, trên môi treo một nụ cười e

lệ, hai má cô ta đỏ ửng còn ánh mắt thì sáng lấp lánh, nom có vẻ rạo rực lòng xuân.



Mộc Như Lam cong ngón tay gõ cửa phòng làm hai người

họ quay sang nhìn, cô mỉm cười đi vào, “Chào buổi tối, bác sĩ Ive, Vãn

Nhu.”



“Buổi tối tốt lành, Mộc tiểu thư.” Ive nhìn Mộc Như Lam, nụ cười vốn lịch sự khách sáo ngay lập tức trở nên vô cùng quyến rũ.



Kha Vãn Nhu thấy thế thì sầm mặt, hai tay nắm lại thật chặt, cô ta biết, cô ta đáng lẽ phải biết! Lúc Ive vô tình mà cố ý dẫn dắt cô ta gọi cho Mộc Như Lam, cô ta đáng lẽ phải biết! Mộc Như Lam giỏi nhất là cướp đồ của

người khác, thậm chí còn cướp rất dễ dàng!



Mộc Như Lam nhìn khuôn mặt rõ là nhăn nhó của Kha Vãn Nhu, lông mày hơi nhướng lên, “Sao vậy?

Em gọi chị đến đưa cháo là để chị xem bản mặt khó coi của em à?”



Trái tim Kha Vãn Nhu thịch một cái, cô ta nghe lời Mộc Như Lam nói mà lạnh

cả người. Ive cũng nhìn đăm đăm vào Kha Vãn Nhu, đôi mắt thâm thúy bí

hiểm làm cô ta thầm phát hoảng.



Kha Vãn Nhu vội vàng nặn một nụ cười méo mó, “Kh-không phải đâu chị, tại em bỗng thấy hơi khó chịu thôi.”



“Vậy à, xin lỗi nhiều nha, chị vừa tới là đã làm em khó chịu.” Mộc Như Lam

thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh băng, cô đặt hộp cháo lên chiếc bàn cạnh đầu giường, “Vì sức khỏe của em, chị đi trước vậy.”


Vài phút sau, đã lấy được thông tin về Ive từ nữ bác sĩ, Ebert lao xuống

lầu gọi Kha Vãn Nhu đang nhắm mắt nghỉ ngơi dậy, thấy Kha Vãn Nhu tỉnh

lại, Ebert không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hắn cứ tưởng Kha Vãn Nhu nhắm

mắt là vì đã bị Ive giết chết.



Kha Vãn Nhu kinh ngạc, “Ebert tiên sinh, có chuyện gì vậy?” Sao hắn lại trông như thể cô ta vừa dạo một

vòng quanh quỷ môn quan vậy?



“Ive có cho cô cái gì, hay là hẹn cô đi đâu không?” Ebert ngồi lên ghế, hắn không ngờ Ive lại bạo gan dùng

tên thật, có điều hắn ta sửa họ cũng phải, trên thế giới có nhiều người

trùng tên lắm, toàn Hồng Kông chắc cũng phải hơn trăm người tên Ive.



Kha Vãn Nhu không hiểu gì, chỉ đành lắc đầu, “Sao vậy?” Chẳng phải hắn đang điều tra vụ án biến thái giết người sao? Tự nhiên chạy tới đây hỏi

chuyện Ive làm gì?



Ebert không trả lời cô ta, hắn đứng dậy lấy di động gọi cho cảnh sát, mặc kệ Ive này có phải Ive mà hắn tìm hay không, hắn có cảm giác Ive đã từng xuất hiện tại bệnh viện này, thậm chí là

trong căn phòng này, hơn nữa còn nổi hứng thèm ăn cô gái tên Kha Vãn Nhu này.



Kha Vãn Nhu nghe thấy Ebert nói với cảnh sát mấy từ “Ive”,

“bệnh viện”, “kiểm tra”, “truy tìm tung tích”, đôi mắt cô ta trợn to,

sắc mặt tái hẳn đi, chẳng lẽ…



Cúp điện thoại, Ebert bắt gặp biểu cảm kì lạ của Kha Vãn Nhu thì liền nhíu mày, “Cô biết cái gì?”



Sau nửa nhịp chần chừ, Kha Vãn Nhu vội xua tay đồng thời né tránh ánh mắt

của Ebert. Cô ta không muốn nói cho hắn chuyện Ive đã đuổi theo Mộc Như

Lam, hay cả chuyện cô ta nhìn qua cửa sổ thấy Mộc Như Lam lên xe của

Ive. Nếu Ive thật là sát nhân biến thái thì… để hắn ta giết Mộc Như Lam

cũng tốt!



Sự thật chứng minh, nói dối trước mặt chuyên gia tâm lý học là một hành động không sáng suốt chút nào.



Ebert trầm mặt đi nhanh ra khỏi bệnh viện, tay cầm điện thoại đánh một cuộc

gọi quốc tế, chỉ chờ Mặc Khiêm Nhân bắt máy, hắn lập tức nói thẳng, “Mộc Như Lam đang đi với Ive!”



====



Mới hôm nọ định bảo Kha Vãn

Nhu là phiên bản Hồng Kông của Bạch Tố Tình nhưng ít ác hơn, mà bây giờ

mợ ấy chơi bẩn kiểu này nên thôi dẹp…