Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 191 :
Ngày đăng: 10:59 30/04/20
Mộc Như Lam đang đi với Ive!
Bên bang California nước Mĩ, trời còn chưa sáng mà Mặc Khiêm Nhân đã bị
đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, nghe thấy câu nói của Ebert, hắn
bật dậy khỏi giường, “Cái gì?!”
Ebert vừa lên xe vừa giải thích
nhanh cho Mặc Khiêm Nhân rồi cúp máy. Sau đó hắn gọi ngay cho cảnh sát,
Ive không phải là kẻ hiền lành, hắn ta đưa Mộc Như Lam đi thì chắc chắn
bước tiếp theo chính là giết. Hắn hiểu tính cách của Ive, những điểm đặc trưng của biến thái như kiêu ngạo, tự cao tự mãn… đều hội tụ đủ trên
người hắn ta, kết hợp thành một sức hấp dẫn đặc biệt. Chiến thắng liên
tiếp làm Ive không còn cái gọi là kiên nhẫn, hắn chấm được con mồi thì
sẽ xuống tay ngay, rất ít khi có kế hoạch, đấy là chưa kể đến chuyện Mộc Như Lam thoạt nhìn rất giống thỏ con dễ ức hiếp!
Ebert sốt ruột, Ive và Mộc Như Lam đi với nhau? Cả hai đều là những kẻ biến thái cực kì nguy hiểm, ngẫm lại các “chiến tích vĩ đại” của Ive, ngẫm lại mình từng bị Mộc Như Lam đánh suýt chết, mẹ nó, muốn hủy diệt trái đất đấy à?
Được rồi, có thể hắn miêu tả hơi khoa trương. Quan trọng là, Mộc Như Lam mà gặp chuyện thì hắn sẽ không biết ăn nói thế nào với Amon, hắn không
thể để Mộc Như Lam gặp bất trắc ngay trước mặt mình được. Tuy Mộc Như
Lam cũng rất nguy hiểm nhưng sức đàn ông và sức phụ nữ chênh nhau rất
lớn, hơn nữa Ive còn là một kẻ biến thái có võ, hắn không nghĩ Mộc Như
Lam có thể thắng.
Chiếc xe lao vút đi trong màn đêm, xa dần xa dần, cuối cùng biến mất hẳn.
Ive rẽ vào một khu bến cảng hẻo lánh, gần đó nằm trơ trọi một căn biệt thự, ở bên kia còn có một máy ủi nghiền ô tô, hiện tại nơi này đã đóng cửa
nên xung quanh vắng tanh không một bóng người.
“Anh Ive?” Thấy
khung cảnh bên ngoài, Mộc Như Lam nhìn Ive đầy cảnh giác. Ai mà bị đưa
đến chỗ này vào buổi tối thì cũng không thể khờ đến mức không nhận ra
vấn đề, trừ khi là óc bã đậu.
“Đừng lo.” Ive mỉm cười mê hoặc,
“Tôi chỉ muốn mượn của em một thứ thôi, cô thiên sứ xinh đẹp tốt bụng
hẳn sẽ không từ chối tôi đâu, đúng không?”
“Anh muốn mượn cái
gì?” Mộc Như Lam vừa hỏi vừa lén mở cửa nhưng oái ăm thay, cửa đã bị
khóa. Ive phát hiện hành động của cô thì càng cười vui vẻ hơn, vui vẻ
một cách kì dị, vượt xa mức độ bình thường.
Nhìn nụ cười của hắn, Mộc Như Lam cảnh giác tựa lưng vào ghế, thái độ vô cùng bình tĩnh và lý trí.
Ive thấy cô như vậy thì lại càng hứng thú hơn, quả nhiên là con mồi ngọt
ngào nhất mà hắn từng chấm trúng, khác hẳn những kẻ chỉ biết cầu xin tha mạng, có lẽ cô sẽ trở thành bữa tiệc chính của hắn!
Hắn vươn
lưỡi liếm lên cánh môi khiêu gợi, đôi mắt xanh thâm thúy cơ hồ biến
thành màu đen. Ive hơi ngả người ra sau, dưới ánh mắt cảnh giác của Mộc
Như Lam, hắn lim dim hít hai cái thật sâu, sau đó thỏa mãn thở dài như
một kẻ nghiện được hít thuốc, “Thật là ngọt… Làm tôi muốn ngừng mà không được…”
ra nạp lại. Ban nãy Mộc Như Lam đã bắn một cây đinh 7cm rồi, đó là cây
đinh duy nhất cô nạp sẵn để phòng thân, bây giờ mà muốn bắn tiếp thì bắt buộc phải nạp đinh, điều đó cũng đồng nghĩa với việc Ive sẽ phát hiện
và dễ dàng né tránh, cô nằm mơ mới có cơ hội thứ ba.
Đây là món vũ khí hạng nhất cho việc đánh lén, nhưng để đánh trực diện thì nó chỉ là đồ bỏ đi.
Tất nhiên, trừ máy bắn đinh ra thì hiện tại trên tay Mộc Như Lam còn có một vũ khí khác là dao giải phẫu của Ive, dây chun đã bị đứt lúc giật dao,
may mà cô quấn bốn vòng nên mới không thất bại.
“Đủ rồi, tôi
không muốn chơi với em nữa đâu, bé mèo đáng yêu à.” Ive mới nãy còn hứng trí bừng bừng nhưng giờ nhìn vào dấu răng thì lại thấy bớt vui. Cây
đinh cắm ngập trong đùi cơ hồ chẳng hề hấn gì với hắn, hắn xuống khỏi sô pha, bước chân thong thả mà đầy áp lực tiến về phía Mộc Như Lam, cô lui về sau một bước, chỉ chờ có thế, Ive bất ngờ lao tới.
Điện thoại rơi xuống đất đánh cộp, bóng tối mù mịt lại bao trùm căn phòng, kèm theo đó là tiếng cơ thể đập lên mặt sàn.
Ive đè trên người Mộc Như Lam, một tay áp chặt tay cầm dao của Mộc Như Lam
sang bên, hắn há to miệng muốn táp vào cổ cô, hệt như sư tử bắt được
linh dương, hành động đầu tiên chính là cắn đứt cổ.
Ngay lúc này, cửa chính hốt nhiên bị đá văng, vài ánh đèn soi tới làm gián đoạn cuộc chiến phân định con mồi và thợ săn.
“Trời! Tụi nó định làm tình trong phòng khách kìa!” Một tên đàn em cầm đèn pin hào hứng hét lên với đám đại ca đằng sau.
Ive đè Mộc Như Lam không nhúc nhích, hắn nghiêng đầu nhìn những kẻ đang đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt âm trầm đến khủng khiếp.
Mộc Như Lam cũng nằm im không động đậy, cô tạm thời ngừng động tác bắn đinh vào tim Ive để nhìn về phía đám đàn ông vừa ập vào.
“Đồ ngu!” Tên đàn em bị đánh một cái, giờ không phải là lúc để nghĩ đến mấy chuyện đó.
Tên đàn em vội vàng đưa tay mò mẫm vách tường, đụng đến công tắc, hắn bật
hai lần mà đèn vẫn không sáng, “Lão đại, phòng không có điện!”
Thanh Hổ mặt mày dữ tợn, chĩa súng vào hai người, “Ra ngoài!”
Ive và Mộc Như Lam đồng loạt híp mắt, Thanh Hổ thấy bọn họ không nhúc nhích thì liền tỏ vẻ mất kiên nhẫn muốn nổ súng giết Ive, “Nhanh lên! Muốn
chết hả?!”
Ive cúi đầu nhìn Mộc Như Lam, trong nháy mắt, cả hai
như đạt được một thỏa thuận nào đó. Ive thả lỏng tay ra, Mộc Như Lam thu máy bắn đinh về. Ive từ từ đứng dậy và kéo Mộc Như Lam theo, hai người
cùng giơ tay đầu hàng, máy bắn đinh của Mộc Như Lam lắc lư nơi cổ tay
cô, nom y hệt một cái ví tiền.
Hai người chậm rãi đi ra ngoài,
Thanh Hổ thấy Mộc Như Lam thì lại nghĩ ngay đến quãng thời gian khổ sở ở thành phố K, đầu tiên là mất Kim gia – phát ngôn viên trực tiếp của Ám
Long, rồi sau đó lại bị người bên thủ đô cảnh cáo, tới nỗi cuối cùng
phải chật vật trốn về Hồng Kông! Tất cả đều tại con nhãi Mộc Như Lam!
“Mẹ mày!” Thanh Hổ vung tay định tát Mộc Như Lam, mặt mũi xinh đẹp thì sao? Làm hỏng chuyện của gã, có là thiên tiên gã cũng nghiền nát!