Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 192 :
Ngày đăng: 10:59 30/04/20
Bàn tay Thanh Hổ vung thật mạnh, để rồi bị giữ lại trong gang tấc.
Ive giữ chặt tay gã, “Đàn ông mà đánh phụ nữ thì không đáng mặt đàn ông.”
Tuy Ive rất biến thái nhưng hắn cũng là một quý ông hết sức lịch thiệp,
mặc dù điều này có vẻ không áp dụng cho con mồi của hắn.
Mộc Như Lam nhìn Ive, lông mày nhướng nhẹ.
Thanh Hổ thấy Ive dám ngăn cản mình thì tức giận đá liền một cước, “Mẹ kiếp!
Tao làm gì không cần mày chõ mồm vào! Hôm nay tao không chỉ muốn đánh nó mà còn muốn hiếp nó!”
“Thật là thô lỗ.” Ive nhanh tay chặn lại
cú đá của Thanh Hổ đồng thời túm lấy chân gã, Thanh Hổ không ngờ Ive có
võ nên phản ứng không kịp, suýt chút nữa ngã xoạc chân, khẩu súng của gã cũng bị Ive đoạt đi. Vết đinh ghim trên đùi vẫn còn chảy máu, ấy thế mà Ive vẫn hành động vô cùng linh hoạt.
Mấy tên còn lại nhanh chóng nhắm súng thẳng vào đầu Ive, “Không được nhúc nhích.”
“Bọn mày mới là người không được nhúc nhích.” Ive kẹp Thanh Hổ ra trước, kề
họng súng vào đầu gã ta, hắn liếm môi, đôi mắt thâm thúy được màn đêm
che phủ, rót nỗi sợ vào thần kinh mỗi người, “Coi chừng tao làm một phát vỡ đầu hắn.”
Thanh Hổ cứng người không dám rục rịch, những tên kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chớp mắt nhìn cục diện giằng co, Mộc Như Lam chậm rãi tới sau lưng Ive, nhẹ
nhàng nói, “Giao cho anh đấy.” Không biết bọn họ định làm gì, nhưng cô
chỉ là một cô gái yếu đuối, đánh lén bất ngờ thì còn được chứ trực diện
kiểu này, cô không chơi nổi, thật hâm mộ những nữ hiệp cường hãn biết
phi vùn vụt.
Mộc Như Lam thò tay vào túi áo Ive để lấy chìa khóa
xe, cô cười thản nhiên định lên xe bỏ chạy, hoàn toàn không có một tí
tinh thần chiến đấu nào cả.
Ive nhìn Mộc Như Lam, miệng vẽ một nụ cười khát máu mà đầy mị hoặc, “Em nghĩ là em thoát được hả mèo con?”
Con mồi đã bị hắn chấm trúng thì dù có chạy đến chân trời góc bể hắn
cũng bắt lại ăn! Hắn vốn là một thợ săn rất rất chấp nhất với con mồi
của mình!
Đám bên kia thấy Mộc Như Lam định bỏ lại Ive thì mới
nhận ra bọn họ không phải người yêu, hay cũng có thể là Mộc Như Lam nhẫn tâm bỏ bạn trai chạy lấy người, vì thế một tên vội nói với Ive, “Mục
không! Ném hắn vào trong đó cho tao!” Thanh Hổ chỉ vào một chiếc xe phế
thải nằm dưới máy nghiền, sức máy nghiền rất mạnh, có thể đè bẹp dí cả
xe lẫn người.
Thanh Hổ vốn dĩ định nghiền chết Ive trước mặt Mộc
Như Lam để nhìn thấy vẻ mặt đau đớn tuyệt vọng của cô, sau đó quay lại
gửi cho Kha lão gia, nào ngờ haibọn họ không phải người yêu, nhưng Ive đã chọc giận Thanh Hổ rồi, Thanh Hổ tạm thời không quan tâm đến tâm tư
của Mộc Như Lam, gã chỉ muốn giết chết tên Ive biến thái này.
Ba
tên đồng bọn vẫn còn hãi chuyện Ive cắn chết gã kia nên không dám lơ là, cảnh giác vạn phần không cho Ive có cơ hội đánh lén, gấp gáp ném Ive
vào trong xe, khóa cửa xe lại không cho Ive chạy thoát, sau đó đi mở máy nghiền.
Tiếng máy móc vang dội bên tai, tấm nghiền từ từ đi xuống…
Mộc Như Lam chỉ mỉm cười lẳng lặng nhìn bọn họ hành sự, hoàn toàn không có ý định nhúng tay. Cứu hắn? Vì sao lại phải cứu hắn? Với cô, Ive cùng lắm
là món đồ chơi mà cô tình cờ phát hiện, một con mồi không hơn, có ai
thấy thợ săn thả bẫy cứu dê con chưa? Chưa bao giờ. Mà cho dù có thả thì cũng chỉ để đem đi giết thịt mà thôi.
Chiếc xe kia vốn không có
cửa sổ, Ive tựa người vào ghế, không còn sức giãy dụa, đối với biến
thái, đón nhận cái chết là một việc hết sức đơn giản, hắn ngồi trong xe
nhìn Mộc Như Lam, đôi mắt xanh dán vào cô chăm chú, tấm nghiền đã sắp
đụng đến nóc xe, hắn vươn lưỡi liếm lên cánh môi tanh máu…
Sắp chết rồi… Tiếc quá, giá mà ăn được một miếng… Hương vị ngọt ngào gây nghiện đến thế…
Chiếc xe bắt đầu xuất hiện vết lún, máy móc phát ra từng tiếng rồm rộp, Ive
ngồi trong xe, tạp vật màu đen dần rút khỏi đôi mắt thâm thúy, bầu trời
xanh thẳm bị mí mắt che đi, đôi môi hắn nở một nụ cười an yên...
Hệt như tư thái của Mộc Như Lam ở kho hàng đêm đó.
Trong mắt Mộc Như Lam xẹt qua một tia sáng.
====
Chương này mị thức đêm để làm, ko nhấn thank là buồn đó nha:<