Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 197 :
Ngày đăng: 10:59 30/04/20
“Phải đó, sao A Khúc khờ nghe mãi không hiểu vậy, Thanh Hổ không những không
bắt cóc mà trái lại còn hy sinh tính mạng để cứu Mộc Như Lam khỏi biến
thái nữa cơ. Là đầu lĩnh của Ám Long, chúng ta đi thăm cô bé mà huynh đệ chúng ta đã liều mình cứu sống cũng là lẽ hiển nhiên mà?” Mộ Thanh
Phong cười tủm tỉm.
Mộ Dương Khúc nhìn Ngọc thiếu và Mộ Thanh Phong, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, kẻ thích cười toàn lũ người nham hiểm…
“Đi thôi.” Ngọc thiếu đặt ly nước xuống, “Chúng ta cùng đi xem… đối thủ trong tương lai rốt cuộc là ai.”
Khi Kha Xương Hoàng còn ở thời hoàng kim, lớp người mới của Ám Long như bọn họ thứ nhất là không có khả năng, thứ hai là không có hứng thú với việc ganh đua ai cao ai thấp. Đấu với một lão già như vậy, vừa không có lợi
thế lại vừa tỏ ra mình bất kính, thế hệ nào ra thế hệ nấy. Mà thứ làm
người ta khó hiểu là, rốt cuộc Kha Xương Hoàng sẽ trao Kha gia cho ai
trong mấy đứa con trai, hay thậm chí cả đứa cháu ngoại. Rất nhiều người
cho rằng Kha Xương Hoàng sẽ không đời nào trao giang sơn cho một đứa
cháu ngoại, sau cùng, đứa cháu gái ấy cũng không phải họ Kha, nhưng Kha
Thế Vinh và Kha Thế Kiệt thì lại chẳng có tài cán gì đặc biệt, cho nên
vẫn chưa thể khẳng định.
Kha gia xưa nay ít khi mở tiệc, nhất là
tiệc ở dinh thự Kha gia, mà bữa tiệc lần này, khách mời đa phần đều là
những nhân vật nổi tiếng, rất có khả năng bọn họ sẽ tuyên bố người thừa
kế trong bữa tiệc này.
Đi thăm thú địa bàn của Kha lão đầu một
chút, tiện thể nhìn xem cô cháu ngoại được Kha lão đầu nâng niu có gì
ghê gớm, phải tìm hiểu đối thủ trong tương lai thật kĩ, biết người biết
ta mới trăm trận trăm thắng. Y vô cùng tò mò, rốt cuộc là ai bên Kha gia đã dễ dàng tiêu diệt phân bộ của Ám Long như vậy, mà nếu cuối cùng xác
định được người ra tay không phải là Kha gia, vậy thì...
Y sẽ đau lòng lắm.
Bởi vì...
Y không muốn giết chết đứa em trai duy nhất đâu.
Cửa chính chậm rãi khép lại, căn biệt thự chìm vào tĩnh lặng.
Tại tầng ba, trong phòng ngủ của Ngọc thiếu, thiếu niên đã được tắm rửa nằm trên chiếc giường cũng vừa được thay ga, mệt mỏi đi vào giấc ngủ, lông
ngày trước, nhà thiết kế vừa làm xong là đóng gói đưa sang đây ngay.
Mộc Như Lam bất đắc dĩ, mãi đến hai tiếng trước cô mới được thông báo trong nhà có tiệc, hơn nữa thái độ của Kha Xương Hoàng thật sự làm cô không
thể không hoài nghi mục đích của lão.
“Sao rồi? Thích bộ nào? Hay là chúng ta thử cả hai bộ xem?” Akutsu Junko coi Mộc Như Lam như con
gái nên tất nhiên rất thích được thấy cô ăn vận xinh đẹp.
“Dạ,
màu trắng đi.” Mộc Như Lam mỉm cười nói, bộ màu lam phía trên có đính
vảy hoa lệ, phần đuôi thì được thiết kế trông như mỹ nhân ngư, quá nổi
bật.
Akutsu Junko đưa lễ phục cho Mộc Như Lam để cô đi thay, rồi trang điểm làm tóc này nọ.
Trong khi đó, ở dưới lầu.
Thảm đỏ phủ kín toàn bộ đại sảnh, trên bàn dài đầy ắp điểm tâm thượng hạng,
sâm panh rượu ngon cũng nhiều vô kể, nữ hầu đứng phục vụ trong bộ áo
đồng phục, người Kha gia phân tán ở khắp nơi, bận rộn vô cùng.
Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt đứng ở trong góc, khách khứa còn chưa có đến nhưng bọn họ đã uống trước.
“Anh nói xem cha rốt cuộc là có ý gì?” Kha Thế Kiệt nhìn đại sảnh bố trí hoa lệ trịnh trọng, sắc mặt không thể nói là dễ nhìn, ông ta từng nghe nói, Kha gia chỉ khi tuyên bố chuyện trọng đại cho toàn giới thượng lưu thì
mới tổ chức tiệc trong biệt thự nhà chính, “Chẳng lẽ thật sự chỉ để
tuyển phò mã cho công chúa thôi sao? Hay là…” Nói đến đấy, sắc mặt Kha
Thế Kiệt lập tức khó coi vô cùng.
“Nói vớ vẩn gì đấy?” Kha Thế
Vinh nhìn đứa em trai cùng cha khác mẹ, tuy rất ghét nhau nhưng hiện tại bọn họ đang cùng chung chiến tuyến, “Dù thế nào đi nữa cha cũng không
thể hồ đồ đến mức để con nhãi kia kế thừa Kha gia được! Đừng quên, nó họ Mộc, không phải họ Kha!”
Đúng vậy, vì lý do này, Kha Xương Hoàng dù thích Mộc Như Lam đến mấy cũng không thể giao Kha gia cho một người
ngoài được, mà nếu lão thật sự lẩm cẩm tới mức muốn giao Kha gia cho một người ngoài, vậy thì...
Trong mắt Kha Thế Vinh xẹt qua sát ý âm hiểm.