Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 198 :

Ngày đăng: 10:59 30/04/20


Kha Thế Kiệt hiểu ý

của Kha Thế Vinh, ánh mắt cũng hiện lên vẻ hung ác, đúng vậy, làm sao có thể để người ngoài chiếm được Kha gia? Vất vả nhiều năm như vậy, sao

bọn họ có thể bại dưới tay một người ngoài – một con nhóc? Cho nên, để

chiếm được Kha gia, bọn họ dù ghét nhau đến mấy thì cũng phải bắt tay

hợp tác không từ thủ đoạn!



Thời gian thấm thoát thoi đưa, khách

khứa dần dần tới đủ, có nam có nữ, có trẻ có già, Kha Thế Vinh và Kha

Thế Kiệt nhìn mà không hiểu, liệu có thật là Kha Xương Hoàng định tìm

chồng tốt cho Mộc Như Lam không? Trong lòng tính toán phức tạp là thế,

nhưng ngoài mặt bọn họ vẫn tươi cười, hoan nghênh chiêu đãi các vị

khách.



Kha Xương Hoàng đứng phía trên cầu thang nhìn sảnh tiệc

dần trở nên náo nhiệt, tầm mắt lão đảo qua một đám thanh niên tuấn tú,

khuôn mặt vẫn mang biểu cảm lãnh khốc nghiêm như mọi khi. Hà gia ở Hồng

Kông, đã có trăm năm làm kinh doanh trang sức đá quý, là lão đại của

ngành trang sức Hồng Kông, con trai duy nhất năm nay hai mươi tư tuổi,

còn trẻ và có triển vọng, phải tội khá lăng nhăng, cần uốn nắn thêm; Lâm gia ở Giang Nam, chủ đất lớn nhất cả nước, con trai cả năm nay hai mươi sáu tuổi, chín chắn trầm ổn, có điều hơi cổ hủ, con trai út năm nay

mười bảy, đang học trường Mộ Hoa tại thủ đô, là một kẻ ăn chơi trác

táng; còn ở phương bắc...



Lão âm thầm kiểm kê từng người một, càng kiểm càng thấy không hài lòng, chẳng có ai xứng đôi với cháu cưng của lão cả!



Bỗng lão thấy một người có vẻ nổi bật, nhưng khi đã nhận ra người đó là ai,

sắc mặt Kha Xương Hoàng lại tối đi, Đổng Kỳ? Giỏi thì giỏi thật, chỉ

hiềm hắn là người Hoắc gia, Kha gia bọn họ và Hoắc gia không đội trời

chung, lão mà gả Mộc Như Lam sang Hoắc gia, đến khi lửa chiến hai nhà

đốt tới chỗ cô, cô sẽ vô cùng khó xử, tình cảm vợ chồng cũng sẽ bị rạn

nứt, như thế chẳng thà loại Đổng Kỳ ngay từ đầu.



Nhưng nghĩ kĩ lại thì, đàn ông trong nước mà có thể xứng đôi Mộc Như Lam công chúa Kha gia, quả thật chỉ có người Hoắc gia.



Kim giờ chỉ số bảy, kim phút chỉ số sáu, bảy giờ rưỡi, bữa tiệc Kha gia đã đến lúc bắt đầu.



Đèn xung quanh từ từ tắt đi, nhóm nhạc diễn tấu nãy giờ cũng ngừng động

tác, khách khứa tụ lại qunh chỗ cầu thang nơi Kha Xương Hoàng đang đứng, cùng đợi chủ nhà nói lời tuyên bố.



Ánh đèn tập vào Kha Xương

Hoàng, lão có một mái tóc muối tiêu, người mặc tây trang đen, trông lão

cao ráo anh tuấn hệt như xưa, đôi mắt sắc bén làm người ta không dám

nhìn thẳng.
“Mộc Như Lam, từ hôm nay trở đi, sửa họ Mộc thành Kha!” Lão gằn từng tiếng, sang sảng rõ ràng!



Toàn đại sảnh vỡ òa trong kinh ngạc, cả Mộc Như Lam và Đổng Kỳ cũng không ngoại lệ.



Mộc Như Lam sửng sốt nhìn Kha Xương Hoàng, khi quyết định nhận cô về, Kha

Xương Hoàng đã lấy nửa quyền giám hộ từ Kha Uyển Tình nên giúp cô sửa họ cũng không phải là không thể, nhưng trong xã hội thượng lưu, sửa một

cái họ sẽ thay đổi rất nhiều thứ, thậm chí là gây ra phản ứng dây

chuyền!



Sắc mặt của Kha Thế Vinh, Kha Thế Kiệt, Lâm Ngọc Nhan và

Lý Tiểu Thanh đồng loạt thay đổi, cái ly trên tay Lâm Ngọc Nhan thậm chí còn rơi xoảng xuống đất, những vị khách còn lại nghe tiếng động thì

quay sang, thấy sắc mặt của bọn họ, mọi người đều nghĩ thầm: Kha gia,

sắp loạn rồi đây.



Làm Mộc Như Lam trở thành Kha Như Lam, nghĩa là có 50% khả năng Kha gia sẽ được giao vào tay cô, và cũng có nghĩa là,

cô sẽ phải đối mặt với rất nhiều kẻ thù.



Thả xong quả bom mạnh, Kha Xương Hoàng im lặng đi lên lầu, để lại bữa tiệc cho nhân vật chính Mộc Như Lam giái quyết.



Tuy lòng đầy nghi hoặc nhưng Mộc Như Lam vẫn cười như thể đã biết chuyện

này từ trước. Cô bước xuống lầu, ngay tức khắc bị mọi người vây quanh

với đủ loại thái độ, chân thành có, thực dụng có, tò mò cũng có… Đàn ông độc thân đến đây hôm nay đều đã được gia đình cho biết mục đích của bữa tiệc, bọn họ kéo đến trước mặt Mộc Như Lam hòng thể hiện sự ưu tú của

mình, vây lấy cô chật như nêm cối.



Vào đúng lúc này, cửa chính đã đóng một lần nữa mở ra, mặc tây trang trắng, miệng cười dịu dàng, diện

mạo trông như một vị hoàng tử hiền lành, chàng trai nọ ung dung bước

vào, phía sau là hai “tên hầu” cũng tuấn tú không kém.



Có người kinh sợ, có người nghi hoặc, có người kích động, có người băn khoăn, không rõ đây là công tử nhà nào.



Triệu Thúc không ngăn bọn họ lại được, ông chau mày đi đến chỗ Mộc Như Lam, nói thầm với cô vài câu.



Mộc Như Lam hơi nhướng mày nhìn ba chàng trai đang tiến về phía mình, khóe môi cong lên làm nụ cười ngày một sâu thêm.



“Thật ngoài sức tưởng tượng, Mộc tiểu thư.” Bạch mã hoàng tử đi tới trước mặt Mộc Như Lam, y nhẹ nhàng nâng tay cô lên và đặt một nụ hôn, “Cô xinh

đẹp hệt như một thiên sứ.”



“Cảm ơn lời khen của anh, Đoạn tiên

sinh.” Mộc Như Lam rút tay về, đôi mắt trong veo phản chiếu khuôn mặt

chàng trai. Đoạn Ngọc à? Cái tên này…