Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 199 :

Ngày đăng: 10:59 30/04/20


“Đáng buồn thay, hôm nay Kha gia mở tiệc mà lại không mời tôi, phải chăng là vì tôi không đủ tư cách? Hay là vì… cô không muốn nhìn thấy tôi?” Chàng hoàng tử hiền lành mỉm cười nói một câu thẳng thừng làm đối phương trở tay không kịp, tựa hồ ai cũng cho rằng, nếu không có Thanh Hổ dưới trướng Đoạn Ngọc thì hiện tại đã chẳng còn Mộc Như Lam, hơn nữa Thanh Hổ còn vì Mộc Như Lam mà chết, người trọng đạo lý đặt nặng hai chữ “nghĩa khí”, Đoạn Ngọc nói vậy tức là đang lên án Mộc Như Lam vong ơn bội nghĩa.



Hóa ra là tới gây sự sao? Rõ ràng Thanh Hổ định bắt cóc Mộc Như Lam, vậy mà bọn họ lại lợi dụng chuyện Mộc Như Lam “hôn mê từ đầu đến cuối” để đổi trắng thay đen, ngặt nỗi cô không thể nói ra sự thật được, cô hôn mê từ đầu đến cuối thì làm sao mà biết Thanh Hổ muốn cứu cô hay muốn bắt cô?



Đứng đằng sau đám đông, Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt theo dõi màn kịch với vẻ mặt khinh khi chế nhạo, bọn họ không sẽ giúp đỡ, bọn họ muốn nhìn xem, rốt cuộc Mộc Như Lam có bản lĩnh gì mà đòi tranh Kha gia với bọn họ. Về phần hợp đồng mà Đổng Kỳ đã ký, bọn họ cho rằng Mộc Như Lam chỉ dùng sắc đẹp mê hoặc Đổng Kỳ chứ không dựa vào thực lực, Đổng Kỳ vì nụ cười của người đẹp nên mới ký.



Sắc mặt Mộc Như Lam vẫn bình thản như cũ, cô cười ôn hòa, “Không đâu, là do mấy hôm trước tôi bị kinh hãi quá mức, ông ngoại vội mở tiệc trừ xui cho tôi, gấp gáp quá nên mới bỏ sót anh. Ơn của Thanh Hổ tiên sinh, Như Lam không quên và nhất định sẽ báo đáp. Còn chuyện nhất thời sơ sót, xin anh đừng để bụng, tôi thành thật xin lỗi.”



Ánh mắt Đoạn Ngọc hơi trầm xuống, nụ cười trên môi càng sâu thêm, quả không hổ là cô gái mà Kha lão đầu coi trọng, vừa mở miệng là đã thấy thâm hiểm, y thẳng mặt bảo cô vong ơn bội nghĩa, cô lại ngầm mắng y lợi dụng cái chết của anh em, câu chữ không sơ hở chút nào, đủ cả dũng lẫn mưu.



Mộ Thanh Phong vuốt cằm, đôi mắt phức tạp nhìn Mộc Như Lam chằm chằm, hắn nhếch môi cười xấu xa rồi lên tiếng hỏi, “Sao không thấy bạn trai của Mộc tiểu thư đâu nhỉ? Dịp quan trọng thế này mà anh ta lại không ở cạnh cô à? Chậc chậc, như vậy không nên chút nào, liệu Mộc tiểu thư có muốn đá anh ta đi, lấy tôi thay vào không?”




Trong thoáng chốc, những người đang nhìn Mộc Như Lam như cảm ứng được điều gì đó, một vài người theo phản xạ quay ra cửa, bất giác muốn kêu lên nhưng lại kêu không được, kì lạ đến mức làm tất cả mọi người dời mắt nhìn sang.



Chỉ thấy tại cánh cửa mở toang, không biết từ khi nào đã đứng một người đàn ông, hắn mặc áo khoác len màu đen, mái tóc đen mỏng sợi, khuôn mặt tái nhợt không quá nổi bật giữa đám đàn ông muôn hình vạn trạng nơi đây, thế nhưng mọi người vẫn không khỏi kinh diễm.



Xung quanh sặc sỡ đủ màu mà chỉ mình hắn hai sắc trắng đen, thanh thanh lạnh lạnh, đặc biệt đến mức không dứt mắt ra được. Cả thế giới như lặng đi, trở thành một bức tranh thuỷ mặc an yên đơn giản, không ồn ào, không tranh chiến, không ai nỡ lên tiếng quấy rầy.



Mộc Như Lam nghiêng đầu nhìn ra cửa, thấy hắn lẳng lặng đứng đó, cô hơi giật mình, sau đó nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong lên đẹp đến động lòng người. Như thể hai con người cùng lạc vào một thời không xa lạ rốt cuộc cũng tìm thấy nhau, bình yên vô tận, quen thuộc đến nỗi linh hồn như hòa lại làm một.



“Khiêm Nhân.” Giọng cô mềm mềm cào nhẹ vào lòng hắn, trước mặt tất cả mọi người, cô vươn tay về phía hắn.