Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 200 :
Ngày đăng: 10:59 30/04/20
Editor: Hoa Tử Tình
Beta-er: Misery De Luvi
Mặc Khiêm Nhân nhìn
cô, đôi mắt bình thản trên gương mặt lạnh nhạt in hằn bóng dáng cô,
phảng phất một chút dịu dàng khó thấy. Hắn bước tới, vươn bàn tay khớp
xương rõ ràng, cầm lấy tay cô kéo về phía hắn.
Hai người đứng
cạnh nhau trông hệt như một bức tranh tuyệt đẹp, mặt trời và mặt trăng,
ngày sáng và đêm đen, những thứ vốn không thể cùng xuất hiện bỗng trở
nên vô cùng hài hòa khi đặt trên người bọn họ, tựa hồ bọn họ sinh ra đã
dành cho nhau…
“Cộp.” Cây gậy đập mạnh xuống sàn như một nắm đấm đập vỡ ảo giác đẹp đẽ, lôi mọi người trở về thực tại.
Như bất ngờ bị kéo vào một thế giới khác, mọi người mơ màng trong giây lát, sau đó mới kịp nhận ra tình huống hiện tại, ánh mắt nhìn Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân cũng khác đi nhiều.
Mọi người tránh sang bên, Kha Xương Hoàng thong thả chống gậy đi tới, nhìn bàn tay của Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam lồng vào nhau, vẻ hung dữ trong mắt mắt lão càng rõ ràng hơn, những người khác không khỏi lui lại hai bước.
Chính tên đàn ông này, mơ tưởng muốn nhúng chàm cháu gái cưng của lão!
Đoạn Ngọc, Mộ Thanh Phong, Mộ Dương Khúc cùng lui về sau, nhường sân khấu
lại cho bọn họ, cả ba nhếch môi cười, chờ xem một màn kịch vui.
Mặc Khiêm Nhân nhìn lại lão không chút kiêng dè, đôi mắt lạnh lùng như có
thể nhìn thấu mọi sự giả dối làm trong lòng Kha Xương Hoàng thịch một
cái, nỗi kinh ngạc cắt ngang vẻ hung tợn của lão, sát khí ngay tức khắc
giảm đi không ít.
Đây là lần đầu tiên Kha Xương Hoàng trực tiếp
gặp mặt Mặc Khiêm Nhân, lúc trước điều tra về hắn lão cũng từng xem ảnh, chỉ thấy khí chất của hắn không tệ, bây giờ nhìn người thật, nhìn đôi
mắt kia, Kha Xương Hoàng chinh chiến cả đời, mặc dù lão tin tưởng thế
lực Kha gia không thể nào điều tra sai được, nhưng vẫn không thể không
hoài nghi.
Người đàn ông này… Hẳn phải là một kẻ không tầm thường mới đúng…
Tiếng bước chân dừng lại, Kha Xương Hoàng đứng trước mặt Mặc Khiêm Nhân và
“Là tôi.” Vẻ nguy hiểm trong
mắt Đoạn Ngọc vơi đi một chút, ngay sau đó Lưu Bùi Dương phẫn nộ lao tới túm áo hắn, nghiến răng nghiến lợi hét to.
“Mẹ kiếp! Khốn nạn!
Tôi bảo anh gọi con vịt* cho tôi, vậy mà anh lại gọi một kẻ biến thái!
Làm suốt một ngày một đêm, rốt cuộc hắn đã uống bao nhiêu vỉ viagra?!
Đấy còn chưa tính, chẳng phải tôi chỉ chê kỹ thuật của hắn không tốt nên không trả tiền thôi sao? Thế mà hắn lại nhẫn tâm muốn tôi chết đói! Hắn chơi trò cầm tù vô nhân đạo! Lại còn cướp đi thẻ ngân hàng và hộ chiếu
của tôi! Anh tốt nhất nên tìm con vịt chết bầm đó cho tôi, bằng không
tôi tìm anh tính sổ! Có nghe không hả?” Lưu Bùi Dương càng hét càng tức, cảm thấy hoa cúc đau muốn chết, hai má hắn đỏ lên, đôi mắt phun ra lửa. Lớn đến từng này, chưa một ai dám động vào hoa cúc của hắn, vậy mà con
vịt kia thiếu chút nữa làm tê liệt luôn!
Đoạn Ngọc mặt không biểu cảm.
Mộc Như Lam không hiểu chuyện gì.
“Phì…” Mộ Thanh Phong rốt cuộc nhịn không nổi phải cười thành tiếng. Hóa ra
thằng nhóc này coi Ngọc thiếu thành con vịt? Thậm chí còn không biết
Ngọc thiếu chính là con vịt kia? Phì… Buồn cười chết mất, ha ha ha… Mẹ
ơi… Đau bụng quá phụt ha ha ha…
“Cười cái gì mà cười?” Lưu Bùi Dương trợn mắt, mẹ nó, lại là cái tên cà chớn này!
Mộc Thanh Phong che miệng kìm nén, trong mắt tràn đầy ý cười, quay đầu lại
thấy Mộc Như Lam đang nghi hoặc nhìn bọn họ, cặp mắt trong veo hơi hoang mang, một hồi lâu sau mới dần có điểm tụ, có vẻ đã bị bọn họ làm cho
bối rối, trông cô có chút ngây ngô, có chút đáng yêu, làm hắn đột nhiên
cảm thấy chẳng có gì đáng cười…
“Bùi Dương?” Mộc Như Lam nhẹ nhàng hạ mắt, gọi Lưu Bùi Dương.
Lưu Bùi Dương nghe thấy tiếng của cô thì mới giật mình bừng tỉnh, hắn tức
tối buông Đoạn Ngọc ra, trở lại bên cạnh Mộc Như Lam, trừng mắt nhìn y,
“Tìm con vịt đó cho tôi! Tôi muốn làm hắn thành vịt nướng Bắc Kinh! Tìm
được nhớ cho tôi biết, đồ của tôi mà thiếu mất món nào, anh nhất định sẽ phải chết!”
====
Con vịt là từ lóng chỉ trai bao ấy mà, lần trước ta đã chú thích rồi nhưng vẫn nhắc lại phòng khi các nàng quên.