Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 2 : Thiên sứ của bóng đêm kinh hoàng

Ngày đăng: 10:57 30/04/20


Xa xa phía chân trời, vầng trăng tròn như nhiễm một tầng màu đỏ, toà biệt thự xám với lối

kiến trúc đặc biệt trông tựa động quỷ, âm trầm đáng sợ.



Nơi này

là ngoại ô, ít người qua lại, đồng thời cũng là chỗ tấc đất tất vàng.

Bởi vì không khí ở đây trong lành, cứ vài chục thước lại thấy một căn

biệt thự vô cùng phong cách, huống chi không lâu về sau, nơi này còn

được xây dựng thành một khu nghỉ dưỡng.



Làn gió lạnh lẽo khẽ

thổi, một bóng người lảo đảo chạy ra khỏi căn biệt màu xám. Đó là một cô gái, đầu tóc rối bù, quần áo không chỉnh tề, tay cầm dao, trên khuôn

mặt và thân thể đều có vết máu, không biết là của chính cô ta hay người

khác.



Bốn phía nhìn không thấy vết chân, cô ta hoảng sợ hãi hùng giống như phía sau có quỷ đuổi theo, ngã trên đất, lại lập tức đứng lên chạy ra ngoài, đống lá khô rơi trên đất bị dẫm lên phát ra tiếng lạo

xạo.



Cửa sắt ngay trước mắt, chỉ cần chạy ra, chỉ cần cố thêm chút nữa, nhất định có thể chạy thoát khỏi chốn quỷ quái này.



Phía sau, lại một bóng dáng chậm rãi xuất hiện. Bước chân cô rất chậm, tựa

như dạo chơi dưới trăng. Cô thong thả đi về phía cô gái đang nghiêng ngả chạy đến cửa sắt. So ra, bước chân của cô thực sự rất chậm.



Trên môi cô là một nụ cười hiền lành xinh đẹp, trong hoàn cảnh này quỷ dị đến cực điểm.



Đừng, đừng lại đây!



Cô gái phía trước khoé mắt ngấn lệ vì hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy bóng

dáng kia, nhất thời sợ hãi đến nhũn cả chân. Nhưng cô ta phải trốn, cô

ta không muốn lại rơi vào tay kẻ biến thái này, thà chết cũng không. Vì

thế cầm theo dao, nếu chẳng may chạy không thoát vậy đành tự sát.



Cô ta đã chạy đến cửa sắt, nhưng người kia vẫn cứ chậm chạp đuổi theo,

cách cô có hơn mười thước. Lá cây phát ra tiếng sàn sạt, đêm tối, trăng

mờ, bóng dáng phía sau tựa như cái lồng không thể thoát ra, bất cứ lúc

nào cũng có thể đem cô ta bắt trở về để làm chuyện đáng sợ ấy. Trời ơi!

Đừng!



“Hộc hộc…” Cô ta bị ngã, dao trên tay văng xa nửa thước.

Hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu nữ cách đó không xa đang chậm rãi

hướng mình đi tới thì sợ run người. Kẻ này đáng sợ hơn cả ác quỷ! Cô

nhất định là kẻ biến thái nhất, tàn nhẫn đáng sợ nhất trên đời. Vậy mà

trong mắt toàn thế giới thì nó lại trở thành…


dung làm cho chàng trai trẻ không khỏi mềm lòng, “Anh giúp em gọi điện

đến bệnh viện tâm thần nhé.”



Thiếu nữ lắc đầu, “Không được, chị

không thể đi chỗ đó. Tự em có thể chăm sóc tốt. Có thể giúp em mang chị

ấy về nhà không? Nhà bọn em ở ngay trên sườn dốc kia.”



“Đừng!” Cô gái thê lương gào lên, điên cuồng giãy dụa thoát thân.



Chàng trai cau mày, đem tay cô ta bẻ hẳn ra sau, “Em chắc chắn là có thể chăm sóc tốt cô ấy?” Nửa đêm gặp phải một người bệnh thần kinh thật sự rất

xui xẻo, anh ta chỉ ước có thể rời đi càng nhanh càng tốt. Hơn nữa thiếu nữ trước mắt cũng không giống như đang nói dối.



“Vâng.” Thiếu

nữ cảm kích nở nụ cười, dịu dàng ấm áp lại có chút đáng yêu, tựa như con mèo nhỏ lông xù, làm người ta muốn đưa tay xoa đầu cô. Thế nhưng khí

chất quý phái trên người cô lại làm người thấy đường đột, chỉ có người

thật thân thiết mới có thể làm động tác đó với cô.



“A! Đừng ——!”



“Buông! Buông ra!”



“Vì sao không tin tôi?! Nó không phải người tốt! A a a a a!”



“…”



Tiếng thét thê lương bén nhọn vang lên không dứt. Nhìn bản thân đang càng

ngày càng tới gần biệt thự màu xám tối tăm, cô ta vừa hoảng sợ lại tuyệt vọng. Nhưng mà không ai chịu tin cô ta!



Thế giới này điên rồi, bởi vì bọn họ đều yêu kẻ biến thái này!



“Cảm ơn, hẹn gặp lại.” Cô đứng ở cửa tươi cười ôn hoà đáng yêu hướng chàng

trai vẫy tay, chàng trai cũng hướng cô phất phất tay rồi dần khuất khỏi

tầm mắt. Một hồi lâu, cô xoay người, nhìn về phía cô gái bị trói chặt

tay chân trong đại sảnh, nụ cười vẫn như trước dịu dàng ấm áp, chậm rãi

đóng lại cánh cửa lớn nặng nề.



“Vì sao lại muốn chạy trốn chứ?”, Cô đi đến bên bàn, mở ra chiếc hộp trang điểm tinh xảo. Bên trong không phải đồ trang điểm đủ màu mà là một cuộn tơ màu xanh biển, cùng một cây đinh màu đen đầy mùi máu tươi. Cô rụt rè lễ phép hỏi, miệng tươi cười

vô hại giống như con mèo nhỏ, “Tôi còn chưa đem cô chế thành con rối mà, cô muốn chạy đi đâu?”



Cô gái sợ hãi, trên mặt đầy vẻ oán hận, “Mộc Như Lam, mày còn đáng sợ hơn cả ác quỷ…”



“Ha ha…” Cô nhẹ nhàng cười ra tiếng, “Biết làm sao, tôi làm oan quỷ lâu lắm rồi, giờ đành phải thành ác quỷ vậy.”