Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 3 : Mọi người đều yêu cô

Ngày đăng: 10:57 30/04/20


Ánh mặt trời rạng rỡ

phủ lên căn biệt thự màu xám, vào ban đêm nhìn âm trầm khủng bố nhưng

bây giờ trông lại rất sạch sẽ. Trước cửa, lá vàng rơi đầy mặt đất, một

chiếc xích đu yên lặng nằm dưới tàng cây trụi lá. Phía trước có một bồn

phun đã cạn nước từ lâu, trên đó đầy những mảnh lá héo úa quanh một tầng dày nước bùn khô.



Két…



Cánh cửa nặng nề mở, một thiếu nữ

mặc đồng phục học viện Lưu Tư Lan màu trắng đi ra. Mái tóc đen đẹp đẽ

dợn sóng tự nhiên, khuôn mặt vô cùng tinh xảo bắt mắt, khí chất thập

phần thánh thiện.



Một chiếc xe hơi màu đen đậu trước cửa, người

lái xe mặc đồng phục phẳng phiu bước xuống xe khẽ khom người, gương mặt

luôn luôn lạnh lùng nghiêm túc cũng dịu dàng lên một chút, “Tiểu thư,

đêm qua rất vui à?”



Đây là toà nhà bà ngoại đã mất trước đây tặng cho Mộc Như Lam. Mộc Như Lam vô cùng thích nơi này, đồng thời cũng

không cho phép ai vào. Ngay cả hai đứa em trai cô yêu thương nhất cũng

không. Mà công chúa Mộc gia từ nhỏ đến lớn đã được mọi người bảo bọc

trong lòng bàn tay, nuông chiều vô bờ bến, hiển nhiên chẳng người nào

muốn làm cô không vui. Hơn nữa bọn họ thấy Mộc Như Lam mỗi lần từ nơi

này trở về tâm trạng đều rất tốt thì càng thêm mặc kệ.



Dù sao ở khu vực này, an ninh vẫn rất bảo đảm.



Mộc Như Lam gật đầu, mỉm cười nói: “Vâng.”



Tài xế giúp Mộc Như Lam mở cửa, nghe vậy nét cười trên mặt lại sâu thêm, “Cô vui là tốt rồi.”



Tài xế tên Trần Hải, là thân tín của ông ngoại Mộc Như Lam, ông biết võ,

hơn nữa còn rất đáng tin cậy. Ông ngoại yêu thương Mộc Như Lam, liền

điều Trần Hải qua làm tài xế riêng kiêm vệ sĩ cho cô.


Rất nhanh, Mộc Như Lam đã tới, mọi người vội vàng nhường đường. Mộc Như Lam vừa thấy trận này, băng qua đám học sinh không dám nhúc nhích, vội vàng chạy tới ngăn cản.



“Như Sâm, Như Lâm! Dừng tay! Mau dừng tay!”

Mộc Như Lam giữ chặt tay hai người, hai người chưa lấy lại tinh thần

nghĩ tới là kẻ phiền phức nào, thiếu chút nữa mỗi người một đấm vào Mộc

Như Lam, cũng may phản ứng mau, dừng tay kịp lúc.



Mộc Như Lam vừa kéo cả hai ra vừa nói với học sinh phía sau: “Ai có rảnh mau gọi xe cứu thương.”



Lập tức có học sinh đáp lại, lấy điện thoại di động ra.



Mộc Như Lam đã đến, mọi người đều tự đi làm việc của mình, sân thể dục

trống trải liền chỉ còn Mộc Như Lam và hai anh em cùng thiếu niên mặt

mũi bầm dập nằm trên mặt đất.



Mặt Mộc Như Sâm bầm tím rất nhiều,

khoé miệng còn dính máu. Mộc Như Lâm cũng chẳng khá hơn là bao. Chính là lúc này hai thiếu niên hít sâu, bày ra một bộ dạng quật cường, cứng đầu cứng cổ không nhìn chị gái.



Sắc mặt Mộc Như Lam u ám, cô trầm

mặc chờ tới khi xe cứu thương đến thì dẫn bọn họ đến văn phòng hội

trưởng kiểm điểm. Mộc Như Lam tự mình đi theo bác sĩ đem người bị thương đưa đến bệnh viện, xác định không có nguy hiểm tính mạng mới trở về,

vào văn phòng liền nhìn thấy hai thiếu niên vẫn không nhúc nhích nhìn

tường kiểm điểm, trên người bẩn thỉu, tóc rối bù, nhưng khí chất cùng vẻ ngoài vẫn vô cùng hút hồn. Dù gì thì, có người chị hoàn mỹ như vậy, em

trai lớn lên có thể kém cỏi sao?



Mộc Như Lam đóng cửa lại. Văn

phòng hội trưởng rất lớn, có sô pha, có bàn công tác, còn có máy tính,

rèm cửa màu vàng nhạt lặng yên phiêu đãng trong gió, thật sự rất yên

tĩnh.



Cô lẳng lặng quan sát hai đứa em trai, ánh mắt sâu kín khiến người nhìn không thấu.