Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 4 : Người chị nguy hiểm

Ngày đăng: 10:57 30/04/20


Ai cũng nói Mộc Như

Lam vô cùng chiều chuộng hai đứa em trai, nhưng chỉ có hai người họ

biết, Mộc Như Lam tuy chiều bọn họ nhưng cũng không phóng túng, thậm chí có đôi khi nghiêm khắc làm bọn họ sợ hãi, sợ hãi cô không cần bọn họ.

Cũng vì vậy, cặp song sinh không ai quản được này chỉ đối với chị gái là vâng lời một phép.



Hai thiếu niên thẳng lưng, tựa như oan ức,

tựa như giận dỗi, không thèm quay đầu nhìn Mộc Như Lam. Mà Mộc Như Lam

cũng không đi dỗ bọn họ, ngồi lại bàn công tác, đeo kính lên chuyên tâm

làm việc, thỉnh thoảng nhận điện thoại, ra chỉ thị, hệt một người phụ nữ thành đạt.



Giọng nói dịu dàng khiến người ta có cảm giác lòng

mềm tâm ngứa, nghe thực thoải mái, cho dù mắng người cũng vô cùng nhẹ

nhàng. Hai thiếu niên bị Mộc Như Lam bắt kiểm điểm trong lòng cực kỳ khó chịu, nắm tay siết chặt. Thời gian từ từ trôi qua, Mộc Như Lam vẫn

không để ý đến hai người. Cho nên, Mộc Như Lâm – người luôn có vẻ lý trí nhưng thực ra vô cùng non nớt – cử động.



Cậu xoay người đi sang

chỗ Mộc Như Lam, trên mặt dù có vết thương nhưng vẫn như trước đẹp đẽ

lại thoáng nét trẻ con. Môi mỏng mấp máy, “Chị, đừng giận nữa, em sai

rồi.”



Mộc Như Sâm ở bên kia giận dữ. Mộc Như Lâm cái thằng quỷ!

Phải để cho chị ấy đến dỗ chúng ta chứ! Mộc Như Sâm tính tình hơi hướng

nội lại quật cường, khi thực sự tức giận có thể lờ người ta mấy ngày mấy đêm. Nhưng khổ nỗi cậu không dám tỏ vẻ hờn dỗi với Mộc Như Lam. Cậu sợ

Mộc Như Lam không thương mình, sợ Mộc Như Lam không thích mình, lại càng sợ yêu thương dành cho mình bị đứa em song sinh giành mất.



Cho

nên, cậu cũng xoay người chạy thẳng đến bên Mộc Như Lam, ôm lấy cổ cô.

Một mỹ thiếu niên mười lăm tuổi vóc người đẹp mắt – cao hơn 1m7, lại đi

làm nũng, “Chị, xin lỗi mà, đừng giận nữa, bọn em chỉ hơi nóng thôi mà,

chị, chị~”



Mộc Như Lâm đứng đối diện bàn công tác thấy hành động

của anh trai thì lặng thinh, đôi mắt đang đeo kinh hơi tối lại, môi mỏng mím thành một đường.



Mộc Như Lam bị Mộc Như Sâm lắc đến váng

đầu, không thể không buông bút nhìn hai anh em, “Được, vậy hai đứa nói
Mộc Như Sâm sắc mặt cứng đờ, sờ sờ ngón tay nhìn Mộc Như Lam lại nhìn Mộc

Như Lâm, trong đầu nhớ tới cái liếc mắt của Chu Nhã Nhã, cảm thấy vô

cùng sắc bén lạnh lùng chẳng khác gì núi băng trong truyền thuyết, nhất

tiễn xuyên tim cậu. Có lẽ… cậu thật sự yêu rồi cũng không chừng.



“Chị…” Cậu sợ Mộc Như Lam không thích cậu yêu sớm. Tuy rằng người nổi tiếng

trong tầng lớp quý tộc như bọn họ, mười lăm tuổi căn bản không tính là

yêu sớm, nhưng cậu vẫn để ý Mộc Như Lam, chỉ cần cô nói một câu không

thích, cậu có thể lập tức thôi ngay ý định trong đầu.



Mộc Như Lam giật mình, khoé miệng hiện lên nụ cười, “Không sao cả, em trai thấy vui là được, chị chỉ sợ em không vui.”



Mộc Như Sâm thực cảm động, vòng qua hộp thuốc chạy đến ôm lấy eo Mộc Như

Lam. Cảm giác ấm áp làm cậu không cách nào buông tay, muốn làm nũng,

muốn chị gái vĩnh viễn thương cậu yêu cậu, vĩnh viễn không rời xa cậu,

“Chị…”



“Nhưng mà Chu Nhã Nhã có tiếng là băng nữ vương, Sâm khẳng định với không tới.” Mộc Như Lâm liếc nhìn cái tay ôm eo Mộc Như Lam

nói.



Mộc Như Sâm vừa nghe, ngẩng đầu bĩu môi nói: “Chị, chị phải giúp em, bằng không em sẽ bị mất mặt trước đám bạn.”



Mộc Như Lam thương yêu sờ sờ đầu cậu, “Được.”



Mộc Như Sâm nghe thấy, gương mặt đẹp cười thật vui vẻ, phía sau đuôi chó vẫy vẫy, “Đã biết chị cái gì cũng đều đáp ứng em mà!”



Mộc Như Lam không nói, chỉ là tiếp tục xoa đầu, nụ cười dịu dàng, tinh khiết mà ấm áp, khiến người trầm luân vào đó.



Đúng vậy, cô cái gì cũng đều đáp ứng ngươi, cho ngươi thương yêu cùng bao

dung vô bờ bến, hễ là thứ ngươi muốn, cô nhất định sẽ đưa cho ngươi.



Bởi vì…



—— Vào thời điểm yếu ớt của một người, cho hắn cái hắn cần, làm hắn ỷ lại cô, tin tưởng cô, khiến hắn không thể không có cô.