Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 206 :

Ngày đăng: 10:59 30/04/20


Editor: MDL



Beta-er: Misery De Luvi



Theo ánh mắt của Kha Vãn Nhu, mọi người kinh ngạc nhìn Mặc Khiêm Nhân, rồi

nhìn Kha Vãn Nhu, rồi lại nhìn Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân với vẻ mặt

nghi hoặc, chẳng ai ngờ Kha Vãn Nhu lại đột ngột xin Mặc Khiêm Nhân giúp đỡ, không lẽ hai người họ quen nhau?



Mộc Như Lam chớp mắt ra chiều khó hiểu, cô hỏi Mặc Khiêm Nhân, “Anh quen à?”



Mặc Khiêm Nhân nhìn Kha Vãn Nhu làm ra vẻ đáng thương như nữ chính trong

truyện Quỳnh Dao, giọng điệu chê bai, “Anh không rảnh mà đi quen mấy kẻ

đần độn IQ thấp.”



Không biết thì cứ nói là không biết đi, phải tiện thể phun nọc độc mới chịu.



Mộc Như Lam mỉm cười kéo Mặc Khiêm Nhân xuống lầu, hoàn toàn phớt lờ tình

huống hiện tại. Cô đi tới chỗ bàn ăn, nơi mà Kha Xương Hoàng và Akutsu

Junko đã ngồi sẵn.



Kha Vãn Nhu không lường được Mặc Khiêm Nhân sẽ nói năng độc ác như thế, với dáng vẻ tội nghiệp của cô ta, đàn ông dù

không ra tay giúp đỡ thì cũng không đến mức làm cô ta mất thể diện chứ!



Hùng Lệ Lệ châm chọc, “Người ta là bạn trai của công chúa điện hạ, dân đen

như cháu mà cũng dám tăm tia à?” Nói đoạn bà ta liếc Mộc Như Lam một

cái, không biết là đang châm chọc Mộc Như Lam hay Kha Vãn Nhu.



Kha Vãn Nhu nghe vậy thì sửng sốt, cô ta nhìn Mộc Như Lam ngồi cạnh Mặc

Khiêm Nhân tại bàn ăn, vẻ mặt khó tin, “Bạn trai của Mộc Như Lam? Sao

thế được?! Bạn trai chị ta là một tên thầy giáo nghèo rớt mồng tơi không tiền không thế cơ mà?!” Trông người đàn ông đó đâu có giống như vậy!



“Cháu không hiểu rồi, đàn ông mà công chúa điện hạ coi trọng, tuy không phải

hoàng tử nhưng cũng sẽ không phải cóc ghẻ.” Hùng Lệ Lệ lại móc mỉa, bà

ta liếc Mộc Như Lam, cảm thấy Mộc Như Lam so ra thua xa Kha Kim Lan! Chỉ là dịu dàng hơn một chút thôi mà? Sao bà ta chả thấy nó giống thiên sứ

chỗ nào cả? Mấy người đó đúng là bị phân chó trét mắt hết rồi!



Đôi đũa trên tay Kha Xương Hoàng dập cái “cạch” lên bát, lão lạnh mặt nhìn

toán phụ nữ trong phòng khách, “Trong vòng ba mươi phút, tất cả thu thập đồ đạc xéo khỏi Kha gia!” Lúc trước lão không để ý đám đàn bà con gái

này lắm, bây giờ mới thấy bọn họ thật phiền phức, đã phách lối, ương

ngạnh, lại còn thiếu hiểu biết. Dám châm chọc Mộc Như Lam ngay trước mặt lão, bọn họ nghĩ mình là ai chứ! Không trừng trị là bọn họ được đằng

chân lân đằng đầu!



“Có nghe chưa hả, cút đi! Đừng có đứng đó trơ

cái mặt dày trục ra nữa!” Hùng Lệ Lệ không hiểu ý của Kha Xương Hoàng,


Kha Xương Hoàng trợn mắt,

có cảm giác như lừa gạt, cái tên đang tản ra hương vị trung khuyển nồng

nặc này tuyệt đối không phải người đàn ông Mặc gia đầy bá khí đế vương

tối hôm qua!



Akutsu Junko thì chậm rãi mỉm cười, ánh mắt nhìn Mộc Như Lam mừng rỡ và đầy hiền lành, chỉ cần con bé vui vẻ là tốt rồi, đó

là một người đàn ông tốt, cách cậu ta thuận theo con bé không giống kiểu phục tùng như Mộc Chấn Dương đối với Kha Uyển Tình, vậy tốt lắm.



“Ăn no chưa?” Kha Xương Hoàng dời mắt sang Akutsu Junko, bắt gặp nụ cười

của bà, lão không khỏi ngẩn ngơ, khuôn mặt lãnh khốc nghiêm nghị dịu đi

từ lúc nào không hay.



Akutsu Junko gật đầu, “Rồi.”



“Vậy

thì tản bộ với tôi đi.” Kha Xương Hoàng nói đoạn cầm lấy cây gậy đặt

cạnh ghế ngồi, chống tay đứng lên, Akutsu Junko hơi kinh ngạc rồi cũng

đứng dậy đỡ lão.



Họ chậm rãi đi ra vườn, hai chiếc bóng dáng đổ

dài dưới ánh mặt trời, một vẫn trẻ trung, một đã già cỗi, tuổi tác đặt

ra giữa họ một khoảng cách quá lớn, vậy mà theo thời gian, tình yêu ấy

chỉ đậm dần chứ không hề tan vỡ, kể cả khi bà ấy đã bạc đầu còn Kha

Xương Hoàng thì đã đi xa, có lẽ mối tình này sẽ phải theo bà xuống đất

thì mới có thể biến mất hoàn toàn.



Đôi mắt Mộc Như Lam cong thành hai vầng trăng khuyết xinh đẹp, tâm tình tốt vô cùng, cô đang rất tận

hưởng cuộc sống này, sống lại rồi, cô thấy cuộc đời thực sự đẹp lắm,

nhìn đi, có biết bao quan cảnh đẹp đẽ mà kiếp trước cô đã bỏ lỡ.



Kha Thế Vinh mặt mày nhăn nhó bước vào nhà, nhìn lướt qua Mộc Như Lam và

Mặc Khiêm Nhân, ông ta chẳng nói chẳng rằng chạy nhanh lên lầu, tâm

trạng cực kỳ tồi tệ. Tất nhiên là phải tệ rồi, mẹ, vợ, và con ông ta đều bị đuổi ra khỏi Kha gia, còn ông ta thì phải bận bịu chuyện công ty,

phiền não kinh khủng, đến cả việc lá mặt lá trái với Mộc Như Lam một

chút ông ta cũng không muốn.



Mộc Như Lam nhìn theo Kha Thế Vinh,

nụ cười trên môi rực rỡ hơn, ấm áp đến động lòng. Cái gì đẹp cô cũng

tham lam muốn giữ lại cho mình, vì vậy, đừng có làm chuyện gì chọc giận

cô nha, bằng không, cho dù có chảy chung một dòng máu, cô cũng sẽ lôi

con rối hư đốn ra, chặt đứt tứ chi xấu xí, vặn gãy cái cổ đáng ghét,

rạch nát gương mặt làm ô uế thế giới tươi đẹp này.