Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 209 :
Ngày đăng: 10:59 30/04/20
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Lời Kha Xương Hoàng nói làm hai người trong cuộc không khỏi bất ngờ, theo
phản xạ, Mặc Khiêm Nhân nhìn về phía Mộc Như Lam, cô cũng quay sang nhìn hắn, “Kết hôn?” Cái từ này, quả thực trước nay cô chưa từng nghĩ tới.
“Sao hả?” Kha Xương Hoàng thấy phản ứng của Mộc Như Lam thì liền nhíu mày,
sao con bé lại có vẻ như chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề đó vậy?
“Kết hôn?” Mộc Như Lam nhìn Mặc Khiêm Nhân, đôi mắt xinh đẹp in bóng người
đàn ông, như thể cô vừa nghe được thứ gì đó thật khó hiểu nên đành phải
cầu cứu người mà mình tin tưởng.
Trong lòng Kha Xương Hoàng chua
xót, lão đặt câu hỏi mà con bé hư đốn này lại chăm chăm vào Mặc Khiêm
Nhân, chẳng thèm để ý lão chút nào, đúng là con gái lấy chồng như bát
nước đổ đi, đau lòng chết đi được...
“Ừ, kết hôn.” Mặc Khiêm Nhân cầm tay Mộc Như Lam, bóng hình cô in lên đôi mắt hắn, trong đó xen lẫn
chút cẩn trọng khó thấy, “Trước khi kết hôn phải đính hôn, em còn nhỏ
quá.”
Mộc Như Lam gật đầu suy tư, “Kết hôn là sẽ được ở cạnh nhau mãi mãi à?”
Bước chân Mặc Khiêm Nhân khựng lại, “... Em muốn ở cạnh anh mãi mãi sao?”
“Ừ.” Mộc Như Lam mỉm cười trả lời, cô nàng biến thái không biết xấu hổ là gì chẳng mảy may đỏ mặt, trái lại còn nắm tay Mặc Khiêm Nhân chặt hơn, thể hiện rõ tính chiếm hữu.
Trong lòng như xuất hiện một bình dịch
dưỡng, nó tưới lên hạt giống đã nảy mầm nơi đó, làm rễ cây càng sinh sôi khỏe mạnh, đâm sâu đến tận đáy lòng, trừ khi nghiến nát, bằng không sẽ
chẳng bao giớ bứt ra được.
“Khụ khụ!” Kha Xương Hoàng đen mặt cắt ngang cặp đôi đang liên tục bắn ra tia lửa LOVE LOVE, không thấy hai
ông bà già đang đứng ngay đây hả? Trơ trẽn!
Akutsu Junko mím môi
cười khẽ, “Tôi nghĩ hay là ta chọn ngày cho tộc trưởng hai nhà cùng ăn
một bữa cơm đi.” Mộc Như Lam đã nói vậy thì xem chừng con bé sẽ không từ chối chuyện đính hôn, hơn nữa hai đứa thật sự giống một đôi trời sinh,
bà không nghĩ sẽ có một người thứ ba đủ khả năng chen vào giữa.
Kha Xương Hoàng ừm một tiếng, cảm thấy Akutsu Junko nói có lý, Mặc gia hiếm khi nào qua lại với thương nhân, xưa nay Kha gia và Hoắc gia ngại dư
luận chính trị nên không dám đụng vào Mặc gia, có điều bây giờ chuyện
liên quan đến hôn nhân sau này của hai đứa trẻ, việc sui gia hai bên ăn
bữa cơm làm quen là không thể thiếu, tránh cho đối phương nghĩ rằng Mộc
Như Lam không có nhà mẹ đẻ để dựa vào rồi lại ức hiếp con bé.
“Cậu đã nói chuyện với người nhà chưa?” Kha Xương Hoàng hỏi Mặc Khiêm Nhân đứng cạnh đó.
“Bọn họ đã biết rồi.” Mặc Khiêm Nhân đáp, họ là những người chộn rộn lên đầu tiên, hắn còn chưa nhận ra mình thích Mộc Như Lam mà họ đã xem cô như
con dâu cháu dâu rồi, đống bao cao su và phim đen vẫn còn nằm dưới gầm
giường phòng hắn ở Lục gia đấy.
Kiểm tra một hồi, xác nhận trong biệt thự không có kẻ lang thang nào tự tiện vào ở, Mộc Như Lam xuống lầu, có vẻ như đang tìm thứ gì đó. Cuối cùng
cô tới chỗ chiếc tủ dưới gầm cầu thang, chiếc tủ rất nhỏ, được đóng âm
tường, thường chỉ dùng để treo ô dù.
Mộc Như Lam vươn tay mở cửa tủ, một mùi hôi tanh tưởi thoáng chốc đập vào mặt cô, nghe tựa như mùi xác chết.
Chính là chỗ này.
Lấy hết ô treo trong tủ ra, Mộc Như Lam cắm một chiếc ô mũi nhọn vào khe hở nho nhỏ cạnh đó, dùng sức đẩy một cái, tấm ván gỗ dưới chân cô lập tức
nâng lên.
Đèn pin chiếu vào soi rõ chiếc thang dẫn xuống dưới,
sâu hơn tầng hầm của cô ở hắc ốc một chút. Quả nhiên là biến thái hiểu
biến thái nhất, nếu Ive đã chọn ở đây thì nhất định trong này sẽ có một
nơi bí mật để hắn phạm tội và tận hưởng thành quả.
Trong hầm
không ngừng xộc ra mùi tanh, Mộc Như Lam đeo khẩu trang và găng cao su
mà cô đã chuẩn bị từ trước lên, kẹp đèn pin vào nách, vịn thang từ từ đi xuống.
Bịch!
Nhảy đáp xuống đất, Mộc Như Lam lấy đèn pin
ra chiếu về phía trước, một khuôn mặt phụ nữ bất thình lình xuất hiện!
Đôi mắt vô hồn nhìn Mộc Như Lam trừng trừng, làn da trắng bệch hệt như
một bức tượng sáp chưa được tô vẽ.
Nếu là người thường thì đã sớm hãi hùng giật lui về sau rồi, thế nhưng Mộc Như Lam lại không hề nhúc
nhích, cô giữ vẻ mặt bình tĩnh, thoạt nhìn không có vẻ gì là kinh sợ.
Chiếc đèn pin trên tay Mộc Như Lam chậm rãi hướng xuống, thấy khoang bụng
người phụ nữ này bị mở toang đúng như dự đoán, mùi thối cuồn cuộn xộc
ta, dòi trắng ngọ nguậy từng mảng từng mảng.
Tởm quá đi mất, chẳng tao nhã chút nào, hoàn toàn không sánh được với con rối nghệ thuật của cô.
Bình tĩnh lướt qua cái xác đáng sợ này, Mộc Như Lam tìm được công tắc tầng
hầm, cô ấn một cái, ánh đèn đỏ tươi chiếu sáng cả căn hầm.
Bàn mổ bằng inox, giá đựng đồ… không khác tầng hầm của cô lắm, có điều nó
trống hơn một chút, dù gì đây cũng chỉ là nơi ở tạm thời.Lúc này Mộc
Như Lam mới hiểu vì sao xác chết kia đứng được, cô ta bị treo lên một
cái giá áo, có vẻ như Ive cố ý làm như vậy, mục đích là để cô ta gác
cửa.
Thật biến thái.
Mộc Như Lam tới cạnh bàn mổ, mở chiếc hộp đặt trên đó ra, phát hiện một loạt dao phẫu thuật sáng loáng… Chỉ
có dao phẫu thuật, xem ra không chế rối được rồi, thật đáng tiếc.
Cô vừa tiếc vì không thể chế rối, vừa lấy di động bấm một dãy số.