Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 210 :
Ngày đăng: 10:59 30/04/20
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Trung tâm giải trí lớn nhất Hồng Kông – lầu Yên Hồng.
Đám Lâm Ngọc Nhan Lý Tiểu Thanh tụ tập trong căn phòng trên tầng cao nhất, lúc này bọn họ đều đã đứng cùng một thuyền.
“Vậy là, sau này Mộc Như Lam cũng giống chúng ta à?” Kha Vãn Nhu chợt lên
tiếng, ánh mắt mang đầy sắc thái nghi ngờ, Mộc Như Lam giống bọn họ...
Dơ bẩn và phàm tục giống bọn họ, làm tất cả vì tiền giống bọn họ, có hỉ
nộ ái ố giống bọn họ. Mộc Như Lam như vậy làm cô ta không còn cảm thấy
quá xa vời và tự ti nữa.
“Hừ, tôi chỉ biết nó là hạng phản trắc.” Lý Tiểu Thanh lạnh lùng nói, Kha Xương Hoàng cưng nó lâu đến thế mà nó
lại sẵn sàng bán đứng lão vì tiền. Không ngờ cũng có ngày Kha Xương
Hoàng nhìn lầm người!
“Dù sao thì sau hôm nay, Kha gia sẽ là của
chúng ta, cả Hồng Kông cũng là thiên hạ của chúng ta!” Gương mặt Hùng Lệ Lệ không giấu nổi vẻ hưng phấn.
Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt
cùng nhếch môi cười, nhẹ nhàng cụng ly uống mừng thiên hạ sắp về tay bọn họ. Bọn họ không sợ Mộc Như Lam không xuống tay được, bởi vì hôm nay đi coi quẻ trong chùa, người giải quẻ đã nói, kẻ thứ ba mới là kẻ tàn nhẫn nhất. Mà trừ bọn họ ra, kẻ thứ ba chẳng phải chính là Mộc Như Lam sao?
(MDL: À vâng, hẳn rồi)
Điện thoại của Kha Thế Vinh bỗng đổ
chuông, Kha Thế Vinh vừa bắt máy thì đã nghe thấy giọng nói lo lắng của
Mộ Như Lam, “Cậu cả ơi làm sao bây giờ? Vừa nãy cháu đứng ngoài thư
phòng ông ngoại, nghe ông ngoại nói với bà ngoại Junko là cậu hai ngoan
ngoãn hiểu chuyện từ nhỏ, nếu cậu út không muốn kế thừa Kha gia thì ông
ấy sẽ giao Kha gia cho cậu hai! Thật vô lý, cậu cả...”
Sắc mặt Kha Thế Vinh ngay tức khắc khó coi đến cùng cực.
“Sao vậy? Ai thế? Có chuyện gì thế?” Kha Thế Kiệt thấy mặt ông ta đột nhiên biến sắc thì sợ đã xảy ra chuyện nên vội hỏi.
Kha Thế Vinh hầm hầm liếc Kha Thế Kiệt một cái, tuy chưa biết lời Mộc Như
Lam nói là thật hay giả nhưng nó đã gợi lên lòng nghi ngờ và ganh tị của Kha Thế Vinh với Kha Thế Kiệt phòng. Ông ta gượng gạo đáp, “Không có
gì, tôi ra ngoài một chút, chú ở đây chờ điện thoại với họ đi.” Chờ điện thoại báo tin Kha Xương Hoàng nhập viện.
Kha Thế Kiệt nhíu mày,
tới một chỗ trống gần đó rồi nôn khan mấy cái, thật kinh tởm...
Mộc Như Lam thong thả đi qua, tiện tay cầm lấy cây gậy đánh gôn cô đặt ở góc tường...
“Cậu cả.” Kha Thế Vinh đang nôn khan thì nghe thấy tiếng của Mộc Như Lam,
theo phản xạ, ông ta quay đầu lại nhưng chỉ tới kịp nhìn lướt khuôn mặt
tươi cười của cô, ngay sau đó có một thứ gì đó vụt tới, đầu và hai má
Kha Thế Tình đau điếng, ông ta ngã lăn ra đất, cơ hồ sắp ngất xỉu.
Mộc Như Lam mỉm cười dịu dàng, cô nhàn nhã đi bật đèn, ngọn đèn màu đỏ bừng sáng chói lòa làm Kha Thế Vinh không mở nổi mắt.
“Chà, xin lỗi cậu cả nhiều nha, nhưng nếu không giết cậu thì cậu sẽ đi giết
những người cháu thích mất.” Đôi mắt Mộc Như Lam thoáng chút buồn bã, cô vung gậy lên cao rồi nện xuống đầu ông ta không chút thương tiếc, máu
văng tung tóe tạo thành những đường cong, trong đó có vài giọt bắn lên
mặt Mộc Như Lam.
“Thật không thể tha thứ, ta đã cố gắng gìn giữ
tình cảm và sự ấm áp ấy biết bao, vậy mà bọn mi lại dám cướp mất, đồ hư
đốn, ai hư sẽ không được kẹo, và cũng không cần sống làm gì nữa.” Mộc
Như Lam vừa cười nói vừa đập gậy tới tấp, lúc này nó đã dính đầy máu đỏ, Kha Thế Vinh nằm tắt thở dưới đất, đầu be bét máu.
Một hồi lâu
sau cô mới ngừng tay, nụ cười trên môi vẫn rất đỗi dịu dàng, máu tươi
nhuộm đỏ cả cây gậy cô cầm, tựa như một thiên sứ bước ra từ địa ngục,
miệng cười thánh khiết, tay cầm kiếm máu...
Mộc Như Lam xoay
người đi tắt đèn, cây gậy rỏ máu để lại trên mặt đất một chuỗi hạt màu
đỏ, lúc đi ngang cái xác chết bị treo lên móc áo, Mộc Như Lam dừng chân, cầm cây gậy lướt nhẹ qua môi cô ta như đang điểm son, đoạn, cô gật đầu
hài lòng, “Ừm, thế này nhìn đẹp hơn, ở lâu trong này đúng là cực khổ,
không biết cô đã làm gì mà lại khiến anh Ive có tiếng lịch thiệp với phụ nữ tức giận đến mức treo cô ở đây cho dòi gặm nhấm, ha ha... Chúng ta
sẽ gặp lại nhau sớm thôi.”
Mộc Như Lam thân thiện vẫy chào cô ta
rồi leo lên thang cùng cây gậy đánh gôn, xác chết phía sau da dẻ trắng
bệch, môi đỏ rợn người, tròng mắt không đồng tử nhìn bóng lưng của Mộc
Như Lam, nỗi khiếp đảm khi còn sống đọng lại trên gương mặt.
Những sinh vật như biến thái, có lẽ cả ma quỷ cũng sợ không dám tới gần.