Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 217 :
Ngày đăng: 10:59 30/04/20
Lúc thủ đô nhận tin Mộc Như Lam đến học viện Mộ Hoa cũng là lúc Mặc Khiêm Nhân rời thủ đô lên đường truy nã Ive.
Người người phấn khích trông chờ cô gái mà họ nghe danh đã lâu, ngay cả học
sinh Mộ Hoa cũng bàn tán ầm ĩ, vậy mà Mộc Như Lam lại là người cuối cùng biết mình đã trở thành học sinh trao đổi.
Mộc Như Lam khá là
kinh ngạc khi nhận được cuộc gọi thông báo đầy giận dữ của Trần Thanh,
cô không ngờ Thư Mẫn lại tự động đồng ý thư mời của Mộ Hoa khi chưa hỏi ý kiến của cô, đã thế còn gửi thư đi trước khi mọi người kịp phản ứng.
Nhưng chuyện đã tới nước này rồi thì cũng đành chịu. Vả lại, thủ đô, ở
đó có người nhà của Mặc Khiêm Nhân mà? Chỉ nghĩ vậy là đã thấy thú vị
hơn rồi.
Trần Thanh lòng đầy căm phẫn, thật khó mà tưởng tượng
một người luôn nhã nhặn như hắn phải giận dữ tới cỡ nào mới có thể buông lời nặng nề. Mộc Như Lam bật cười, “Chỉ hai tháng thôi mà, có phải tớ
đi luôn đâu, đừng quá kích động.”
“Hai tháng... Lần trước hoa
khôi Tử Viên đi chưa được ba ngày thì đã khóc nức nở chạy về! Ai mà
chẳng biết cổ đã bị bắt nạt đến mức nào! Con nhỏ Thư Mẫn...”
Trần Thanh vừa dứt thì lại đến phiên Thái Sử Nương Tử.
“Thư Mẫn rất tốt. Các cậu đừng bắt nạt cô ấy.” Mộc Như Lam nói vậy. Tuy cô
cũng thấy Thư Mẫn hơi khó hiểu, nhưng cô biết Thư Mẫn không phải là
người xấu. Ấn tượng của cô về Thư Mẫn không tồi chút nào, hồi năm hai
Thư Mẫn mới chuyển trường tới chưa được mấy ngày mà đã dám cạnh tranh
với cô trên bục diễn thuyết, hơn nữa cô ấy còn rất có thực lực, là một
cô gái giỏi giang.
“Tốt phát sợ! Rõ ràng là nó đang trả thù! Lúc
trước thì cho Bạch Tố Tình vào hội học sinh, bây giờ lại đột nhiên bắt
“Cậu vừa gọi tôi là gì?” Đoạn Ngọc kéo Lưu Bùi Dương
vào lòng mình, cùng lúc đó, Mộ Thanh Phong vừa lên sân thượng cũng phải
phì cười, hắn vừa nghe thấy cái gì? Đoạn Tiểu Ngọc? Ha ha ha ha, thằng
nhóc này đúng là thú vị, chẳng trách được Ngọc thiếu cưng chiều đến thế, cơ mà gan hơi bị to rồi đấy, nếu có ai trong bang dám gọi Đoạn Ngọc như vậy thì thể nào cũng bị cắt lưỡi rồi “xử lý” ngay tức khắc.
Đoạn Ngọc đè Lưu Bùi Dương không cho hắn nhúc nhích, y tháo kính râm nhìn Mộ Thanh Phong, tuy nụ cười trông hết sức hiền lành nhưng ánh mắt thì lại
tỏ rõ sự bực dọc khi bị quấy rầy.
Mộ Thanh Phong giơ hai tay đầu hàng làm như vô tội, “Có chuyện.”
Đoạn Ngọc híp mắt, buông Lưu Bùi Dương ra, “Đồ của cậu để trong tủ sắt phòng tôi, cậu có hai mươi phút để mở khóa, mở được thì tôi cho cậu đi.”
Lưu Bùi Dương chẳng nói chẳng rằng vọt ngay xuống lầu.
Đoạn Ngọc cau mày nhìn theo Lưu Bùi Dương, hỏi, “Chuyện gì?”
“Chuyện anh đã phân phó vài tên đàn em bên Bạch Tước đi điều tra tung tích của Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt ấy mà.”
“Phát hiện được gì?” Đoạn Ngọc nâng mi, lúc trước cho người đi điều tra, bên
cạnh việc thử xem có làm Kha lão nhân nợ ơn được hay không thì y còn
muốn biết kẻ nào dám to gan xuống tay với người Kha gia. Nhưng nhìn thái độ thờ ơ của Kha Xương Hoàng thì xem ra chuyến điều tra này bỏ phí rồi.
“Một niềm vui bất ngờ.” Mộ Thanh Phong lấy từ túi áo ra một bao nhựa trong
suốt, trong đó đựng một ngón tay, chỗ móng tay dính một sợi tóc dài.
====
Bảng vote “Nhân vật nam yêu thích” treo lâu quá rồi, bây giờ ta muốn lập một bảng vote mới, các nàng có đề xuất gì về nội dung và ứng cử viên không
^^?