Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 218 :
Ngày đăng: 10:59 30/04/20
Quả là bất ngờ thú vị: ngón tay của Kha Thế Vinh, và một sợi tóc rất có thể là của hung thủ. Có điều sợi tóc này sẽ không phát huy được tác dụng trong tay bọn họ, bọn họ không nắm phạm vi kẻ tình nghi, dù có xét nghiệm DNA thì cũng phải so sánh mới biết là của ai.
“Xem ra hắn chết khá là thảm.” Mộ Thanh Phong lắc lắc ngón tay, nhìn thôi cũng biết nó đã bị cắt được bao lâu, không có thư tống tiền, không có điện thoại đe dọa, vậy rõ ràng là đã bị giết chết. Có lẽ hung thủ có thù với Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt nhưng lại e ngại Kha gia nên mới bỏ trốn ngay sau khi gây án.
“Có cần báo cho Kha lão nhân không?” Mộ Thanh Phong hỏi.
“Gửi thứ này cho lão ta đi.” Đoạn Ngọc nhìn sợi tóc nói.
“Được.” Mộ Thanh Phong đang định rời đi thì bỗng nghe thấy tiếng động cơ ở dưới lầu. Nghi hoặc ra ban công nhìn xuống, hắn hơi trợn mắt nhưng không nói gì, trái lại còn nở một nụ cười thích thú, chậc chậc, hóa ra thằng nhóc này là một con hồ ly có vuốt.
Đoạn Ngọc chỉ cần chưa đến hai giây để nhận ra điều bất thường, y đứng bật dậy đi ra ngoài, thấy đuôi xe Mộ Thanh Phong biến mất ở góc ngã tư...
“Thằng nhóc lợi hại thật, mới đó mà đã lấy được đồ rồi.” Mộ Thanh Phong thích thú nhìn Đoạn Ngọc.
Đoạn Ngọc cười dịu dàng, khuôn mặt tuấn tú có tính ngụy trang cực cao, thế nhưng cặp mắt của y lại chứa một sự hung bạo lạnh băng khiến lòng người sợ hãi. Được lắm, tưởng vậy là thoát rồi ư? Thật không ngoan chút nào, làm y chỉ muốn rút hết móng vuốt của hắn đi.
“Mẹ kiếp! Tưởng ông mày ngu chắc!” Lưu Bùi Dương đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao đi vùn vụt trên đường cái. Tên khốn kiếp Đoạn Tiểu Ngọc, nói cái gì mà hắn mở được khóa thì sẽ thả hắn đi, thúi lắm! Nếu chịu thả thì đã thả từ lâu rồi! Chắc chắn là thân thể tuyệt vời của hắn đã làm con vịt kia đổ nghiện! Hừ! Cầu người chẳng bằng cầu mình! Ông chuồn đây!
++++
Một ngày trước khi Mộc Như Lam đi thủ đô, Kha Xương Hoàng đã cho người chuẩn bị sẵn chỗ ở cho cô, sắp xếp xong hết người hầu, quần áo và đồ đạc thì đều được quản gia phục vụ Mộc Như Lam chuyển sang trước, Mộc Như Lam có thể nói là đi tay không.
Tuy máy bay từ Hồng Kông sang thủ đô khá được chú ý nhưng sẽ chẳng có ai nắm rõ được lịch trình của Mộc Như Lam, vậy nên đừng mong có chuyện cô được fan chào đón nồng nhiệt ngay khi mới xuống sân bay.
Trời đang về chiều, nắng vàng rực rỡ.
Mộc Như Lam không cho quản gia tới đón, tự mình tản bộ trong thành phố mà cô chưa bao giờ đặt chân.
Nhờ ánh đèn di động, mọi người mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Mộc Như Lam, tuy không rõ lắm nhưng cũng đủ bọn họ nhận ra đây là một người xa lạ, đôi mắt Tô Bắc Thiệu càng trợn to hơn, “Cô không phải trong lớp bọn tôi! Cô là ai?!”
Mộc Như Lam không để ý đến hắn mà chỉ nói giọng tiếc rẻ, “Tiếc thật, chỗ này không có sóng.” Bất quá, chính phủ hẳn đã biết thời gian cô đến thủ đô, phát hiện điện thoại cô mất tín hiệu liên tục hai giờ, bọn họ sẽ tức khắc tìm kiếm. Có điều, không biết cô và những người này có đợi nổi đến lúc cảnh sát tới hay không.
“Tôi hỏi cô là ai, điếc hả?” Tô Bắc Thiệu cau mày, rốt cuộc con nhỏ này ở đâu chui ra? Sao mà đáng ghét thế? Có một câu mà bắt hắn phải lặp lại bao nhiêu lần!
Mộc Như Lam bỏ di động trở lại túi quần, đứng dậy đi đến chỗ cậu con trai đang quỳ rạp trên đất không dậy nổi, ngồi xổm xuống cạnh hắn, cô nắm lấy một cánh tay của Tô Bắc Thiệu làm hắn rống lên, “Cô muốn gì?! Buông ra cho tôi!” Đau chết bỏ!
“Trật khớp rồi.” Thảo nào không đứng dậy được. Mộc Như Lam nghĩ, chẳng mảy may để tâm đến lời hắn nói, cô bắt lấy cánh tay Tô Bắc Thiệu, một tay tìm lên vai hắn.
“Cô không hiểu tiếng người sao?!” Tô Bắc Thiệu tức giận đến độ phun lửa, con nhỏ này chẳng coi hắn ra cái gì cả!
Mộc Như Lam vặn mạnh hai tay, rắc rắc, đau đến nỗi Tô Bắc Thiệu hét toáng lên, dọa những người khác nhảy dựng, tất cả cảnh giác nhìn bóng hình Mộc Như Lam mờ mờ trong bóng tối.
“Thế nào?” Mộc Như Lam thả tay ra.
Tô Bắc Thiệu giật mình, nâng nâng tay lên, kinh ngạc phát hiện xương cốt đã được chỉnh lại. Ánh mắt tối đi, hắn nói như ra lệnh, “Chữa luôn tay kia cho tôi.”
Mộc Như Lam chớp chớp mắt, cô đứng dậy, nương nhờ tầm mắt mơ hồ để đi sang chỗ khác.
“Ê!” Tô Bắc Thiệu trừng Mộc Như Lam, một tay chống mình ngồi dậy, trên bắp chân có một vết thương nghiêm trọng, máu tươi nhiễm đỏ cả ống quần, đau phải biết, đây là do bị một mũi đá nhọn cắt rách trong lúc chạy trốn, hai tay hắn đã bị lũ ngoài kia bẻ trật khớp, vì vừa rồi hắn cạy khóa nên tất cả mọi người mới chạy được.
====
Chào mừng đến với thủ đô =))