Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 223 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Editor: MDL



Beta-er: Misery De Luvi



Như thể tìm thấy tiên cảnh, hắn băng qua lùm cây đẫm sương để rồi nhìn thấy cô gái ngủ thiếp nơi gốc cây, dưới ánh nắng sớm mai tinh khiết, hương hoa đệm cùng tiếng chim ca, thời gian như dừng chân lưu luyến.



Hôm qua Mặc Khiêm Nhân đã gọi điện cho Mộc Như Lam, trả lời hắn là một giọng đàn ông xa lạ tục tằng, có vẻ gã ta chỉ vô ý nhận điện thoại nên đã cúp máy ngay lập tức. Sau đó Mặc gia gọi điện tới, nói rằng Mộc Như Lam xuống máy bay chưa được bao lâu thì đã mất tích, khi ấy Mặc Khiêm Nhân mới chỉ vừa tới thành phố F.



Hắn lại lên máy bay, ngồi ba tiếng trở về thủ đô.



Sắc mặt hắn bình tĩnh, nắm tay siết chặt lặng lẽ thả lỏng, tâm trạng khẩn trương dần trầm tĩnh lại. Tuy rằng trong ngục giam của hắn đều là những phần tử khủng bố siêu nguy hiểm nhưng theo ghi nhận trên toàn thế giới, nữ biến thái không mạnh bằng 10% nam biến thái. Trên các phương diện mà đặc biệt là thể lực, nữ luôn yếu hơn nam. Hắn không nhớ Mộc Như Lam mạnh đến đâu mà chỉ khắc sâu sự yếu ớt của cô. Trên con đường tấp nập xe cộ, cô gái yếu đuối và đơn độc chống mình tự đứng dậy, mỗi lần nhớ lại hình ảnh này, tim hắn đau như bị kim đâm vào.



Hắn đi đến trước mặt Mộc Như Lam đoạn quỳ một gối xuống đất, hương bạc hà mát lành thoáng chốc bọc lấy cô. Như cảm ứng được điều gì đó, Mộc Như Lam không cần mở mắt mà người cũng tự động hướng vào lòng Mặc Khiêm Nhân, dụi dụi ngực hắn, ngủ say sưa.



Mặc Khiêm Nhân cảm thấy trái tim như tan thành nước, hắn ôm đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi bế cô lên, xoay người rời đi.



Lát sau, Tô Bắc Thiệu chạy nhanh về, “Này, chúng ta được cứu—” Nụ cười vui sướng cứng đờ đi, hắn kinh hoảng nhìn trái nhìn phải, cô ấy đâu rồi?!




“Đừng kích động!” Không khí bên cảnh sát cũng hết sức khẩn trương.



Người phụ trách thấy Mặc Khiêm Nhân ngày càng tới gần, trên trán túa đầy mồ hôi, tên chết bầm này, bộ muốn ngồi lên đầu thái tuế hay sao? Ai có máu mặt ở thủ đô mà chẳng biết, cái gọi là thái tử hoàng thành, đặt trước mặt Mặc Khiêm Nhân thì chỉ là rắm thôi! Cấp trên lúc nào cũng khao khát muốn Mặc Khiêm Nhân từ Mỹ về Trung Quốc kia kìa!



Mặc Khiêm Nhân tiến vào khu vực cảnh sát, mọi người len lén nhìn Mặc Khiêm Nhân, chiêm ngưỡng nhà tâm lý học tội phạm quốc tế mà chính phủ dùng cách nào cũng không dụ dỗ được, sau đó lại nhìn sang đám tội phạm đang dõng dạc đòi đổi Mộc Như Lam, chẳng hiểu sao, họ bỗng có cảm giác những kẻ đó đang tự chuốc lấy bi kịch



Mặc Vô Ngân lập tức thả ống nhòm xuống rồi chạy vội tới chỗ Mặc Khiêm Nhân, phấn khích lẩm bẩm, “Chị dâu chị dâu chị dâu chị dâu…”



Nếu là dĩ vãng thì nhất định Mặc Khiêm Nhân sẽ bảo cô dài dòng, có điều cách xưng hộ này nghe không tệ, thôi cứ tùy cô vậy.



“Anh, bọn bắt cóc đòi đổi năm nữ sinh lấy chị dâu.” Mặc Vô Ngân nhìn Mặc Khiêm Nhân đặt Mộc Như Lam lên ghế sau xe, ánh mắt vẫn chưa hết kinh ngạc. Thấy tận mắt cảm giác khác hẳn nghe đồn, tận mắt chứng kiến ông anh lạnh lùng bị bệnh sạch sẽ độc mồm độc miệng nhà mình dịu dàng với một cô gái như vậy, cô… bàng hoàng không biết để đâu cho hết.



Khóe môi Mặc Khiêm Nhân hơi nhếch lên một chút rồi lạnh nhạt trở lại.



Mặc Vô Ngân khiếp sợ, cô vừa thấy anh cô cười lạnh?! Ảnh cười lạnh thật sao?! Bà mẹ nội ơi! Quân tử phẫn nộ vì hồng nhan rồi! Cầu nguyện cho bọn bắt cóc và con nhỏ đần độn kia đừng chết quá thảm, Amen.