Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 224 :
Ngày đăng: 11:00 30/04/20
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Giấc ngủ của Mộc Như Lam luôn rất sâu chứ hiếm khi naò chập chờn.Từ sau lần ở chung phòng với Mặc Khiêm Nhân, đồng hồ sinh học của cô ngày càng trễ nãi, cộng thêm chuyện mất sức vì phải vất vả chạy trốn, cô ngủ nhiều hơn mọi khi đến mấy tiếng đồng hồ.
Hương bạc hà thanh mát ôm lấy cô, Mộc Như Lam mở mắt, bình tĩnh nhìn không trung vài giây rồi mới từ từ tỉnh hẳn. Dưới thân là một chiếc giường lớn mềm mại màu đen, vách tường bốn phía sơn màu trắng, còn lại sô pha, tủ áo… đều là màu đen, dưới bàn tay của nhà thiết kế, căn phòng trông đơn giản nhưng không hề tẻ nhạt, giống hệt như người đàn ông kia – trời sinh chỉ hai màu trắng đen nhưng không bao giờ tỏ ra đơn điệu.
Áo khoác và khăn quàng cổ của cô đã được cởi ra và xếp gọn bên cạnh, cô cầm lên mặc vào rồi xỏ giày thong thả đi ra ngoài.
Bóng cô hắt lên mặt sàn bóng loáng bằng đá cẩm thạch đỏ in hoa văn, trên trần ốp đèn led tròn, tiếng bước chân khẽ vang, cô chậm rãi đi tới cầu thang.
Không tĩnh lặng như tầng trên, đại sảnh phía dưới náo nhiệt vô cùng, có rất nhiều phụ nữ đang cùng nhau nói chuyện phiếm, tất cả đều là người Mộc Như Lam không quen. Đứng ở đầu cầu thang, cô nhìn quanh quất tìm người đàn ông nọ mà không biết rằng hình ảnh gà con tìm mẹ này đã lọt hết vào mắt nhóm phụ nữ kia, ai nấy đều cười trêu ghẹo và tỏ vẻ kinh diễm.
Đây chính là cỏ non mà Khiêm Nhân nhà họ cắn được đấy sao? Chao ôi, chọn chuẩn quá!
“Lam Lam.” Một giọng nói đàn ông chợt vang lên sau lưng.
Mộc Như Lam quay lại, nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân, cô nở một nụ cười nhu hòa rồi vươn tay về phía hắn, “Khiêm Nhân.”
“Đói không?” Mặc Khiêm Nhân nắm tay dẫn cô xuống.
“Đói.” Từ chiều quá đến giờ chưa ăn gì, quả thật đói sôi cả bụng rồi.
“Khi nào Bùi Dương mới về?” Lễ Thân lại hỏi, đã vào học rồi mà Lưu Bùi Dương vẫn chưa có dấu hiệu trở về, rốt cuộc Đoạn Nghiêu muốn Lưu Bùi Dương đến Hồng Kông làm gì đây, bọn họ hoàn toàn không biết.
“Khi mà cậu ta đã trở thành thanh kiếm đâm vào trái tim kia.” Đoạn Nghiêu ma sát chiếc nhẫn trên ngón trỏ, trong mắt xẹt qua chút lạnh lẽo.
++++
Hoàn toàn không biết mình đã bị Đoạn Nghiêu bán, Lưu Bùi Dương lúc này đang đứng sau cánh cửa khóa chặt. Đã sắp lên thuyền về thành phố K đến nơi rồi mà vẫn bị xách về như xách một con gà, Lưu Bùi Dương hắn thật muốn chửi thề.
“Đoạn Tiểu Ngọc khốn kiếp, tôi đói gần chết rồi, đưa cơm đi…” Lưu Bùi Dương cụng đầu vào cửa, miệnh thều thào.
“Cầu xin tôi đi.” Bên kia cánh cửa, Đoạn Ngọc ngồi trên sô pha nói từ tốn.
“Còn khuya!” Từ bé tới lớn hắn chưa bao giờ phải cầu xin ai, thế mà tên này dám bảo hắn cầu xin y chỉ vì một chén cơm? Nằm mơ đi!
Tiểu hồ ly cứng móng quá nhỉ. Đoạn Ngọc thầm nghĩ, vắt chân tiếp tục ngồi đọc sách, y muốn xem hắn có thể đối chọi với y đến mức nào.
++++
Bóng tối phủ xuống, có tiếng ai đó thở hồng hộc, lộp cộp bước đi giữa màn đêm.
Bạch Tố Tình nắm chặt cái chìa khóa hắc ốc mà mình vừa tìm ra trong một đôi giày cũ, rốt cuộc cô ta cũng kiếm được một chỗ để trốn, mặc dù ở đó cô ta đã từng bị một phen khiếp đảm.