Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 234 :
Ngày đăng: 11:00 30/04/20
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Học viện Mộ Hoa.
Sắp đến lúc tan học, giờ này trước đây học sinh năm ba đã sớm chuồn về nhà rồi nhưng hiện tại lại chẳng một ai rời đi, cả ba lớp cùng thò đầu qua cửa sổ nhìn xuống hai người đang đứng ở chỗ bồn rửa tầng trệt, một là Hoắc Dạ Chu, một là Mộc Như Lam.
Trong bồn đặt một chiếc ô dính đầy phân chim, sau cả buổi chiều giằng co với Mộc Như Lam, thiếu niên cuối cùng cũng phải miễn cưỡng cầm lấy bàn chà, bắt đầu làm sạch đống phân đã khô trên mặt ô.
Các học sinh nhìn mà khiếp sợ không tin nổi, lớp trưởng lớp số ba, một tên mặt người dạ thú nhìn thì nhã nhặn nhưng kì thực vô cùng keo kiệt xấu tính, lớp trưởng lớp hai Tô Bắc Thiệu và lớp trưởng lớp một Hạ Hỏa đã ăn không ít khổ vì hắn, vậy mà giờ đây hắn lại thua trong tay Mộc Như Lam học viện Lưu Tư Lan, ngoan ngoãn đi rửa phân chim?
Mộc Như Lam chẳng làm gì nhiều, cô chỉ dọa Hoắc Dạ Chu đang bị phạt đứng là sẽ “Báo cho bố cậu đến đây đứng thay cậu” và gửi ô tới Hoắc gia mời bố hắn rửa sạch, thiếu niên trừng cô mười phút, sau cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Thấy chưa, đơn giản mà, chỉ là mấy đứa trẻ sợ bố nhưng chưa ai dám lấy ra đe dọa thôi, nói gì thì đó cũng là Hoắc gia, còn vị này, lại là công tử Hoắc gia.
“Hèn hạ!” Hoắc Dạ Chu nghiến răng nghiến lợi chửi. Mẹ kiếp, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ hắn ăn cục tức to nhường này, con nhỏ chết tiệt dám lấy bố hắn ra uy hiếp! Hắn chỉ có thể cam chịu thôi! Bố hắn… Nhắc tới chỉ muốn chảy nước mắt… Người gì hung dữ thấy sợ…
Mộc Như Lam từ chối cho ý kiến.
Có hèn hạ cũng kệ, miễn hiệu quả là được. Nếu mi đủ năng lực thì dù ấn tượng đầu tiên có tệ đến mấy đi nữa, sức hấp dẫn của mi cũng sẽ khiến những kẻ vốn không ưa mi dần nghiêng về phía mi; ngược lại, nếu không có khả năng thu phục lòng người thì một khi ấn tượng và hứng thú đã qua đi, trong mắt người khác, mi cùng lắm chỉ một kẻ qua đường tầm thường mà thôi.
Hôm nay Mộc Như Lam chỉ giảng bài cho lớp số hai. Lớp trưởng lớp này là Tô Bắc Thiệu, ngoài ra còn có một vài nam sinh đã chạy trốn cùng Mộc Như Lam hôm đó nên không có ai phá rối cô trong giờ. Họ ít nhiều đều nể mặt Mộc Như Lam sau sự kiện ấy, mà như vậy thì chẳng khác nào cho cô một cơ hội thể hiện. Có lẽ ban đầu chỉ là nể mặt, thế nhưng sau đó ai nấy đều tiến vào trạng thái học tập theo ngôn từ sinh động của cô. Thấm thoát đã một ngày trôi qua, học sinh hai lớp còn lại kinh ngạc chứng kiến lớp số hai ngoan đột biến, không hiểu nổi rốt cuộc là tại làm sao.
Chàng trai mặc áo tôn trung sơn chìm trong mảnh sương trắng, nhìn nào thấu, đoán nào ra.
Một đóa lan xinh đẹp nở rộ giữa bầu sương, mà nơi nhụy hoa lại nhuốm chút vàng nâu héo úa.
++++
Hồng Kông. Cửu Long.
Lưu Bùi Dương ngồi ăn như rồng cuốn sau mấy ngày gầy tọp đi, cả một bàn đầy thức ăn ngon chẳng mấy chốc tan hoang như bị bão châu chấu càn quét.
Một ly nước chanh được đẩy tới cẩn thận, người hiến ân cần chẳng những không được cảm ơn mà còn bị trừng cháy mặt, mẹ nó, tên Đoạn Tiểu Ngọc chết bầm, suýt nữa đã bỏ hắn chết đói, bây giờ còn tới lấy lòng làm quái gì! Có biết giữ dáng là chuyện vất vả cỡ nào không hả! Hắn vốn rất hài lòng về vóc dáng của mình thế mà lại bị tên trời đánh này hại gầy! Muốn bồi bổ về thể trọng ban đầu lại càng rắc rối hơn!
Bị trừng mắt phũ phàng, Đoạn Ngọc sờ sờ mũi, y nào có ngờ Lưu Bùi Dương lại bướng như vậy, đói đến ngất xỉu mà vẫn không chịu xuống nước, cho nên không phải tại y mềm lòng đâu, chỉ là y thấy hắn gầy quá ôm không sướng nên mới cho hắn ăn cơm, thật đấy!
Phất tay bảo người hầu bưng món ngọt tráng miệng lên, tất cả đều là món ưa thích của Lưu Bùi Dương.
Trong phòng khách cạnh đó, Mộ Thanh Phong và Mộ Dương Khúc ngồi trên sô pha đánh bài, Mộ Dương Khúc tỏ ra rất bất mãn với tình hình hiện tại, “Chỉ ăn một bữa thôi mà? Đâu cần Ngọc thiếu phải ở cạnh hầu hạ như vậy chứ?”
“Chậc, cậu không hiểu đâu, cái này gọi là tình thú.” Mộ Thanh Phong nghĩ bụng, không làm Đoạn Ngọc vui vẻ thì sao y đồng ý đề nghị đến thủ đô của hắn được?
Mộ Dương Khúc quả thật không hiểu, hắn nghĩ, ngoài kia có cả tá gái xinh, Đoạn Ngọc cần gì ôm một cậu con trai, mặc dù vẻ ngoài cậu ta có vị hơn phụ nữ bình thường nhưng nam vẫn là nam, cái cậu ta có mình cũng có đấy thôi? Sướng gì đâu mà ôm, không thấy tởm mới sợ. Xì.