Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 235 :
Ngày đăng: 11:00 30/04/20
Chỉ chốc lát sau, Đoạn Ngọc đi ra, Lưu Bùi Dương ôm cái bụng căng tròn lên lầu đi ngủ, căng cơ bụng chùng cơ mắt, mấy ngày nay hắn đói quá ngủ không được. Nghĩ tới đấy, Lưu Bùi Dương nghiến răng rủa Đoạn Tiểu Ngọc bất lực! Đêm nay nhất định phải khóa chặt cửa kẻo tên tiểu nhân này lại lén mò vào động tay động chân với hắn!
“Cậu muốn đi Trung Quốc?” Đoạn Ngọc thẳng thừng vạch trần mục đích của Mộ Thanh Phong.
Mộ Thanh Phong cứng miệng, sau đó không khỏi bất đắc dĩ, thật tình, Đoạn Ngọc không hổ là Đoạn Ngọc, cái gì cũng không gạt được y.
“Cũng được.” Điều bất ngờ là Đoạn Ngọc lại đồng ý, Mộ Thanh Phong cứ tưởng sẽ phải tốn kha khá nước bọt để thuyết phục cơ.
Y cười ôn hòa, “Dù sao tôi cũng muốn biết cậu em yêu quý của tôi sẽ phản ứng thế nào khi hay tin tình đầu của nó sắp thành vợ người khác, cậu xem hộ tôi đi, à, nhớ chuẩn bị máy ảnh để tùy lúc chụp lại.”
“…” Mộ Thanh Phong hối hận. Hắn đi thủ đô là vì Mộc Như Lam chứ nào muốn tiếp xúc với tên Đoạn Nghiêu mới khè nanh kia! Lại còn chụp ảnh nữa, phi! Khác gì tự tử cơ chứ!
++++
Lục Tử Mạnh đi xa mệt mỏi xuống máy bay, gọi taxi tới Mặc gia, trong lòng lo lắng vô cùng.
Tô Trừng Tương vẫn luôn giữ liên lạc với hắn, tuy nhiều khi cô gọi chỉ là để nói bóng nói gió về Mặc Khiêm Nhân. Hắn ích kỷ không lộ nửa lời về chuyện Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam, một là hy vọng Tô Trừng Tương hết hy vọng, hai là sợ Tô Trừng Tương sẽ vì thế mà bỏ việc học về nước. Cô đã quyết định con đường tương lai của mình theo Mặc Khiêm mà rồi, không thể để cô thất bại ở những bước cuối cùng được. Tình yêu không phải tất cả, ngoại trừ tình yêu, cô ấy vẫn còn cuộc sống và tương lai của chính mình.
Máy bay bị hoãn nên bây giờ hắn mới tới thủ đô, Tô Trừng Tương nhất định đã đi trước hắn, nếu chẳng may cô bất ngờ biết chuyện Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam, hắn khó mà tưởng tượng được Tô Trừng Tương sẽ phản ứng ra sao.
Tứ hợp viện Mặc gia.
Lúc thấy Tô Trừng Tương Mộc Như Lam hơi kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng mỉm cười gật đầu chào cô ta, sau đó nhìn sang mẹ Mặc, “Buổi chiều tốt lành, mẹ cần con phụ gì không?”
“Không cần không cần, con cứ ở ngoài nghỉ ngơi với Khiêm Nhân đi, mẹ sắp xong rồi. Đúng rồi, đây là Trừng Tương, Tô Trừng Tương, bạn cùng chơi hồi xưa của Khiêm Nhân, cháu gái của ông Tô ngoài viện, các con trò chuyện thoải mái nhé.” Hôm qua sau khi được một phen hết hồn khi Mộc Như Lam gọi mẹ, mẹ Mặc càng nghe càng ưng ý, mẹ nó, bà thích con gái thẳng thắn, cứ tưởng con bé trông dịu dàng nhã nhặn thì hẳn sẽ là người rụt rè khó tiếp xúc, nào ngờ nó lại thẳng thắn rõ ràng như vậy. Thích là thích, không sợ bị phát hiện, bà khinh nhất là kiểu yêu mà không dám thừa nhận, vì thế Mộc Như Lam làm bà đã quý lại càng quý hơn.
Nói xong mẹ Mặc vào nhà, hồn nhiên không biết mình đã đâm một dao vào tim Tô Trừng Tương.
Bạn cùng chơi hồi xưa của Mặc Khiêm Nhân… Địa vị của cô giờ chỉ còn có thế thôi sao? Không phải bạn bè, cũng không phải thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, mà là “bạn cùng chơi hồi xưa”…
Nhưng cô trách ai được? Tất cả đều do chính cô tạo nên, nếu cô không tự chắc mẩm rằng Mặc Khiêm Nhân sẽ không dễ gì yêu người khác, không tự chắc mẩm rằng hắn sẽ chờ cô rực rỡ trở về, thì bây giờ sao có thể trở nên tầm thường thế này?
“… Kha tiểu thư?” Tô Trừng Tương lại gần, ánh mắt phức tạp được cô che giấu kĩ càng.
“Chào Tô tiểu thư.” Mộc Như Lam cười chào hỏi, bàn tay nhỏ mềm trắng nõn vẫn đang nắm cùng Mặc Khiêm Nhân.
Khí chất đặc biệt của cô khiến cô trông trưởng thành chín chắn hơn bạn đồng lứa, nhưng khuôn mặt thì vẫn còn nét trẻ con đặc trưng của cô gái vị thành niên, thoạt nhìn cùng lắm chỉ mười sáu mười bảy tuổi. Tô Trừng Tương từng mường tượng dáng vẻ của người đã cướp đi Mặc Khiêm Nhân, nhưng không ngờ đó lại là một cô gái nhỏ như vậy!
Nỗi uất nghẹn càng thêm nặng nề, mười sáu tuổi cô vẫn đang mất ăn mất ngủ học thi vào trường đại học giống Mặc Khiêm Nhân, cẩn thận giữ gìn mối tình đầu vụng trộm của mình, vậy mà cô ta, ở cái tuổi này đã cướp đi Mặc Khiêm Nhân?
Cô không nén nổi nước mắt, vì quá không cam tâm, vì quá nghẹn uất, vì quá đau lòng, tầm mắt nhòe dần đi. Không để Tô Trừng Tương kịp phản ứng, Mộc Như Lam chạy tới trước mặt cô, dùng một chiếc khăn tay sạch sẽ lịch sự mà lau nước mắt thay cô, “Nước mắt nữ nhi quý báu hơn cả trân châu, phải thủ hộ thật tốt mới được.”