Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 24 : Cách thuần hóa sói
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Edit: MDL
Mộc Như Lam làm như không thấy ánh mắt đắc ý khiêu khích của Bạch Tố Tình, “Ba mẹ, bọn con về rồi.”
Kha Uyển Tình vừa nghe đã lập tức đứng dậy đi ra đón, khóe miệng Bạch Tố
Tình cứng lại. Cô ta bèn tự an ủi, cũng đúng thôi, Mộc Như Lam đứa con
gái ngoan sống bên người ta mười sáu năm trời mà, người ở đây không để
cho trẻ con độc lập từ nhỏ, thay vào đó lại ra sức cưng chiều bảo bọc.
Yêu thương vô hạn như vậy không phải là thứ mà kẻ mới tới như cô ta có
thể giành được một sớm một chiều, cứ bình tĩnh, cón rất nhiều thời gian.
Hiện giờ đã hơn mười giờ tối, mọi người ngồi lại trong phòng khách nghe
Mộc Như Sâm hưng phấn kể lại ngày kỷ niệm hôm nay hoành tráng ra sao,
Mộc Như Lam được những giáo sư kia gọi đi bàn chuyện như thế nào. Kha
Uyển Tình và Mộc Chấn Dương hết ngạc nhiên thì lại tự hào hãnh diện, tất nhiên, trong họ cũng bắt đầu hình thành một luồng suy nghĩ: Mộc Như Lam học đại học nào mới là tốt nhất?
Mấy chiếc móng của Bạch Tố Tình đâm sâu vào lòng bàn tay, cô ta nhận ra rằng, việc đối phó với Mộc Như
Lam không chỉ là đối mặt với Mộc gia và Kha gia, mà còn là động chạm vào những thế lực lớn mạnh bậc nhất. Mộc Như Lam là người đã được quốc gia
này chọn lựa… có thể nói hễ là kẻ thông minh thì sẽ nịnh nọt Mộc Như Lam thay vì quyết định trở mặt. Nhưng mà, cô ta lại vô cùng thèm khát địa
vị của Mộc Như Lam…
Nên làm thế nào mới phải…
Bạch Tố Tình không vui, sắc mặt dần biến xấu, một lát sau cô ta kiếm cớ lên lầu. Mộc Như Lam ở lại kể cho ba mẹ chuyện hôm nay rồi cũng đi ngủ.
Một đêm không mộng mị.
…
Hôm sau.
Ngày kỷ niệm thành lập trường đã qua, học sinh như từ thiên đường bước vào
địa ngục, bởi vì chỉ một tuần nữa thôi là cả đám sẽ phải lao vào thi cử.
Mộc Như Lam đưa Chu
Nhã Nhã đang hoảng sợ vào phòng hội trưởng, pha cho cô ta một ly trà sữa ấm, hương vị ngọt ngào theo đầu lưỡi lan khắp khoang họng, nhẹ nhàng
bình ổn tâm trạng của Chu Nhã Nhã.
“Sao rồi, em thấy đỡ hơn chưa?” Mộc Như Lam lo lắng cầm tay cô ta, cảm nhận được một chút độ ấm thì mới yên lòng.
Khóe mắt Chu Nhã Nhã đỏ lên, bàn tay kia thật ấm áp nhu thuận, sống mũi
không khỏi cay cay. Cô ta cũng nắm chặt tay Mộc Như Lam, lắc đầu không
nói.
Chu Nhã Nhã thật sự rất sợ hãi, tối qua cô ta phát hiện đồ
vật quan trọng của mình bị rơi mất, lo lắng nó sẽ bị nhân viên vệ sinh
vứt đi nên mới tờ mờ sáng cô ta đã vội đến trường tìm, không ngờ lại bị
mấy tên con trai lưu manh kéo vào toilet, hung hăng chà đạp tự tôn. Nếu
Mộc Như Lam không tới kịp lúc, nhất định là cô ta đã…
Nghĩ thế,
thân mình Chu Nhã Nhã lại run rẩy. Mộc Như Lam an ủi cô ta rồi gọi điện
bảo người của Chu gia đến đón. Lúc rời đi, Chu Nhã Nhã ngoái đầu phức
tạp nhìn Mộc Như Lam vài lần, có hối hận, có cảm kích, nhưng ánh nhìn
căm ghét vì ghen tị thì đã không còn.
Con người ấy mà, cũng chỉ
đến thế thôi, lúc còn sống thì không biết “cảm ơn” là cái gì, trải qua
vài lần khổ sở thì mới bắt đầu quý trọng. Khi ngươi rơi vào cảnh tuyệt
vọng, sắp mất hết tất cả, hễ là người chìa tay cứu giúp ngươi, cho dù đó có là ma quỷ hay kẻ mà ngươi căm ghét nhất, hẳn là địa vị của người kia trong lòng ngươi cũng sẽ thay đổi một trời một vực.
Mộc Như Lam
thản nhiên cười nhìn cửa phòng hội trưởng từ từ khép lại, tấm rèm nơi
cửa sổ khẽ lay động, gió thu nhẹ thổi mái tóc đen của cô, xinh đẹp động
lòng người.