Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 25 : Người chị lương thiện
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Edit: MDL
Cô ngồi xuống bàn làm việc, mở ngăn kéo, bên trong là một sợi dây chuyền nho nhỏ trong suốt màu xanh nhạt, mặt dây chuyền tinh xảo có hình con
hạc trắng đang giương cánh. Đây là quà chia tay của bà nội của Chu Nhã
Nhã ở quê, cô gái được nuông chiều kia mới tờ mờ sáng đã đến trường hẳn
là vì tìm cái này đi. Thế nhưng cô ta lại không biết từ ngày hôm qua nó
đã rơi vào tay Mộc Như Lam.
Mở máy tính, cô đăng nhập vào phòng chat. Bởi vì quốc gia rất coi trọng
Mộc Như Lam nên mọi thông tin về cô đều được bảo mật tuyệt đối, tỉ như…
không ai có thể tìm ra địa chỉ IP của cô.
Một cái cửa sổ hiện lên, trên đó có mấy dòng chữ, “Nhiệm vụ đã hoàn thành, mau đưa tiền đây!”
Ánh mắt Mộc Như Lam lạnh lẽo, “Các anh làm quá lố rồi,” Cô chỉ yêu cầu bọn họ dọa Chu Nhã Nhã sợ, không ngờ lại đến mức như vậy.
“Mẹ nó, ai bảo cái con nhỏ ti tiện kia cứ thích ra vẻ! Đừng nói nhảm
nữa, hôm nay tụi này thiếu chút nữa bị Mộc Như Lam bắt được! Mau đưa
tiền!” Bọn họ nhận tiền vốn cũng không định làm thật, nhưng Chu Nhã Nhã
lại cứ bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, khinh bỉ bọn họ, hừ, là cô ta
tự hại mình.
Mộc Như Lam a, người ngồi đây nói chuyện với các ngươi, chẳng phải là Mộc Như Lam sao?
“Tiền nằm trong cái thùng rác thứ ba ở đường phía bắc, nhưng vì các anh đã làm quá lố nên sẽ bớt đi một phần ba.”
“Mẹ kiếp!”
“Cứ vậy đi. Lần sau có gì tôi lại tìm các anh.”
Mộc Như Lam tắt máy tính, nắng vàng đã tràn ngập ngoài cửa sổ, rực rỡ và ấm áp, tựa như nụ cười của cô.
Mộc Như Lâm thực sự hoảng sợ, sáng nay cậu vẫn như mọi khi dậy sớm hơn
Mộc Như Sâm, nào ngờ vừa bước xuống lầu thì thấy quản gia nhận điện
thoại từ học viện Lưu Tư Lan, nghe tin mà tái xanh cả mặt.
Từ trước đến giờ, Mộc Như Lam vẫn luôn bảo vệ hai anh em cậu. Năm năm
trước, mấy tên bắt cóc kia thật ra vốn định tóm cậu và Mộc Như Sâm,
nhưng nửa chừng lại bị Mộc Như Lam bắt gặp. Cô bất chấp con dao trên tay bọn chúng, cố gắng cứu hai đứa em, cuối cùng Mộc Như Lâm và Mộc Như Sâm thoát được, có điều Mộc Như Lam thì đã bị bắt đi mất.
Hồi ức đó là một trong những cơn ác mộng đáng sợ nhất, người chị gái yêu thương bọn họ từ nhỏ bị đánh ngất rồi biến mất theo tiếng gầm rú của
động cơ xe tải. Bọn họ chẳng biết làm gì ngoài òa khóc. Khi cả hai lén
nghe được tin có cô bé bị giết, con tim thiếu chút nữa đã ngừng đập. May mắn thay, cuối cùng Mộc Như Lam vẫn bình an trở về.
Chuyện xảy ra đã năm năm, cậu cũng sớm quên đi phần nào, thế nhưng vụ
việc sáng nay đã khiến cho cậu lại nếm trải cái cảm giác hoảng loạn sợ
hãi mất Mộc Như Lam.
“Sao chị lại làm thế… Sao chị lại làm thế…” Khóe môi cậu run run, cánh tay càng siết chặt Mộc Như Lam hơn.
Mộc Như Lam dịu dàng an ủi, “Chị không bị gì cả, nơi này là Lưu Tư Lan mà…”
Đáng tiếc, câu nói này lại càng khiến Mộc Như Lâm mất bình tĩnh, cậu đẩy Mộc Như Lam ra, quát lớn, “Làm sao chị biết sẽ không có bất trắc gì? Vụ bắt cóc năm năm trước cũng đã xảy ra ngay tại Lưu Tư Lan này! Mới sáng
sớm liền chạy đến trường, lỡ như bọn kia là mấy tên bắt cóc hung ác thì
sao? Chị có đem theo di động, tại sao không gọi điện cho người tới cứu
trước mà cứ tự mình chạy vào?! Tại sao cứ thích lo chuyện bao đồng như
thế hả?!”
Phải, chính là lo chuyện bao đồng!
Mộc Như Lâm chẳng thèm quan tâm Chu Nhã Nhã có bị làm sao nếu Mộc Như
Lam bàng quan bỏ đi, cậu chỉ lo chị gái mình có sống tốt hay không thôi! Trong mắt Mộc Như Lâm, trên thế giới này – ngoại trừ thánh mẫu và thằng đần – chẳng có ai muốn người thân của mình vì cứu một kẻ xa lạ mà phải
chết!