Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 289 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Editor: MDL



Beta-er: Misery De Luvi



Mộc Như Lam vừa lên lầu thì nhận được cuộc gọi từ Mặc Khiêm Nhân, nhìn bầu trời sáng sủa, Mộc Như Lam nghĩ, ở Mỹ hình như đang là nửa đêm.



Cầm điện thoại ngồi xuống giường, Mộc Như Lam bắt máy, “Khiêm Nhân?”



“Ừm.” Mặc Khiêm Nhân ngồi trên giường, căn phòng lặng ngắt chỉ có hai màu đen trắng, sạch sẽ mà lạnh lẽo, thế nhưng khi nghe giọng của cô, hắn thấy xung quanh như ấm lên rất nhiều.



“Bây giờ anh mới rảnh à?” Mộc Như Lam dịu dàng hỏi, đáng lẽ hắn phải gọi cho cô từ đêm qua, nguyên nhân khiến hắn trì hoãn đến tận bây giờ chắc chắn chỉ có thể là vì hắn quá bận.



“Ừ. Em ở bên đó có gặp chuyện gì không?” Mặc Khiêm Nhân hỏi. Tên biến thái đang ẩn núp kia hẳn sẽ lại có hành động, Mặc Khiêm Nhân sở dĩ không bắt được gã, thứ nhất là vì biến thái mà chỉ mới phạm tội một lần thì rất khó có đủ manh mối, thứ hai là vì hắn quả thật không có thời gian. Quan trọng là, tên biến thái này không phải là một sát thủ thông minh và cũng không định giết Mộc Như Lam hay gì, gã chỉ khao khát sự chú ý từ cô mà thôi, như chuyện fan cuồng tự sát để gây chú ý với thần tượng vậy.



“Có.” Mộc Như Lam mỉm cười đáp, “Có kẻ giết người trong phòng nghỉ của em rồi biến tủ quần áo của em thành quầy thịt, thật thô bỉ hết chỗ nói.”



Sắc mặt Mặc Khiêm Nhân vẫn bình thản như trước, “Em có muốn đi tìm hắn không?”



“Không.” Mộc Như Lam nằm ra giường, “Vừa thô tục lại vừa bất lịch sự, em không thích.” Cô không có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, đối phương rõ ràng không cùng đẳng cấp với cô thì việc gì cô phải phí thời gian vì gã? Chuyện đáng chờ mong là ngày mai cô sẽ về học viện Lưu Tư Lan cơ.



“Mà này, chỗ Khiêm Nhân có nữ thái nhân cách không?”



“Có.” Cơ mà rất ít, bị bắt vào Coen lại càng ít, vì đa số bọn họ đều bị nhốt trong bệnh viện tâm thần.



“Đẹp không?” Nam thái nhân cách đẹp trai hấp dẫn giàu có như thế thì nữ thái nhân cách cũng vậy chăng?


Mộc Như Lam luôn thu hút sự chú ý, tuy hiện trong sân bay không đông lắm nhưng người chứng kiến cảnh vừa rồi cũng không ít, tên đàn ông khả nghi kia đột nhiên rút một con dao ra từ túi quần rồi kế vào cổ cô gái trông như thiên sứ, mọi người hoảng hốt báo cảnh sát, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



Gã đàn ông quay lưng về phía Đoạn Nghiêu nên hắn mới nhìn cũng không hiểu ngay, thấy đám con trai nhìn Mộc Như Lam nãy giờ đột nhiên xanh mặt, hắn nhíu mày chống nạng đi qua, “Lam Lam, cậu đang…”



Bất thình lình gã đàn ông kia chộp lấy bả vai Mộc Như Lam lôi cô ra trước, đồng thời kề dao vào cổ cô, cả người gã run lên, nửa phấn khích nửa sợ hãi, “Không được tới đây!”



Người trong sân bay bị tiếng hét của gã làm chú ý, nhìn sang thấy cảnh này thì kinh sợ không thôi.



Sắc mặt Đoạn Nghiêu tối sầm đi.



Mộc Như Lam bị gã ghìm chặt trước người, gã chầm chậm kéo Mộc Như Lam về sau, vừa dán mặt vào cổ cô vừa cầm dao quơ loạn xạ, gã hằm hè nhìn Đoạn Nghiêu và những người quanh đó, miệng thì phấn khích nói chuyện với Mộc Như Lam, “Em đã thấy nó chưa?”



Mộc Như Lam cau mày, tay gã kẹp chặt làm cô hơi khó thở, “… Thấy cái gì?”



“Tác phẩm nghệ thuật của tôi… Chắc chắn em đã thấy! Thế nào? Em có thích không?” Tên đàn ông hồ hởi đáp.



Xung quanh xôn xao, người vây xem rất đông nhưng không ai dám manh động, Đoạn Nghiêu chống nạng đứng gần đó, thoạt nhìn như chìm trong một lớp bóng ma, mông lung khó thấy.



Cảnh sát đến rất nhanh, xác định đây chính là tên sát nhân biến thái họ đang truy lùng. Chỉ hiềm Mộc Như Lam đang nằm trong tay gã, không dám ai hành động thiếu suy nghĩ, bởi đối phương là kẻ biến thái không sợ chết, không chừng gã sẽ cắt cổ Mộc Như Lam thật.



Tô Trừng Tương và Ebert nhận được tin thì tức tốc chạy tới ngay, lúc này Mộc Như Lam và gã đàn ông đã bị đám đông vây chặt.



Cầm dao uy hiếp không cho phép ai tới gần, gã đàn ông dán mặt vào gáy Mộc Như Lam và nói chuyện với cô bằng một âm lượng chỉ có hai người nghe thấy, môi thì run run vì hưng phấn. Cảnh tượng này trong mắt mọi người thật vô cùng đáng sợ, quái dị, và cả kinh tởm, cứ như một con rệp dám nhúng chàm nàng thiên sứ mà các vương tử xưa nay chỉ dám nhìn từ xa…



Thật không thể nào tha thứ!