Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 290 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


“Tứ Hiên?” Tang Tranh đứng lại nhìn Đổng Tứ Hiên đưa mắt về phía đám đông ồn ào đằng xa, hắn nhìn đồng hồ đeo tay, “Chúng ta sắp muộn rồi.” Thái độ hắn bình tĩnh và lạnh nhạt, như thể cái chết của Tang Hạm Nhi chẳng hề ảnh hưởng gì tới hắn, đằng kia có là tổng thống chết cũng không liên quan đến hắn.



Đổng Tứ Hiên đi sang đó, “Hình như tôi vừa nghe thấy…” Có ai gọi tên Mộc Như Lam? Đừng nói bên kia ồn ào như thế là vì Mộc Như Lam đấy nhé.



“A Hiên!” Bỗng nhiên Tang Tranh hoảng hốt la lên, túm tay Đổng Tứ Hiên lại.



Đổng Tứ Hiên giật mình, theo ánh mắt của Tang Tranh, hắn nhìn vào trong sân bay, nơi đó có một đội ngũ trông khá là hoành tráng đang đi ra, dẫn đầu bởi một người đàn ông với bộ âu phục tôn quý tuyền một màu đen nặng nề, chưa thấy rõ mặt mà cái khí chất lạnh lùng đầy áp lực của y cũng đã khiến người ta phải tự giác lánh ra nhường đường, thấp thỏm chiêm ngưỡng như đang đón tiếp một vị đế vương.



Theo sau hắn là một cô gái trong bộ âu phục nữ sang trọng, mái tóc đen được búi lại gọn gàng, gương mặt phủ một lớp trang điểm tinh tế. Quyến rũ lạ thường nhưng lại cực kì vô cảm. Cô ta cầm một xấp tài liệu vừa đi vừa nói trông rất nghiêm túc, chắc hẳn là đang báo cáo gì đó với người đàn ông đi trước.



Phía sau nữa là một hàng những người mặc âu phục đen, thỉnh thoảng có vài cá nhân ăn mặc đơn giản nhưng khí chất nom sang trọng không kém lẫn vào đó, vừa đi vừa cười đùa.



Bọn họ đi rất nhanh, phong thái ngạo mạn như bậc bề trên.



Mặt Đổng Tứ Hiên biến sắc, nhìn nhóm người nọ ngày càng tiến gần tới đám đông.



Gã đàn ông kia vẫn đang bắt Mộc Như Lam giằng co với cảnh sát, vậy mà bọn họ lại đột nhiên đi ngang qua như chốn không người, khí chất cường đại khiến người ta có cảm giác thời gian như khựng lại, mọi hành động bỗng dưng chậm đi hắn.



Nhìn qua vài viên cảnh sát, Mộc Như Lam đụng phải một ánh mắt lạnh thấu xương, trái tim cô thịch một cái, thế nhưng ngay giây sau, ánh mắt ấy lại biến mất như chưa hề tồn tại.



Trong nhóm người kia có một kẻ ngoái đầu cười toe toét nhìn đám đông bị cảnh sát bao vây, hắn không thấy rõ bên trong nhưng ngẫm một lát cũng tưởng tượng được, thế là hắn không thèm để ý nữa, tiếp tục quay lại nói chuyện với đồng bạn rồi cứ thế rời khỏi tầm mắt của mọi người.



Tất cả như chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc.



Không hiểu sao, Mộc Như Lam có linh cảm sau này sẽ còn đụng mặt bọn họ nhiều.



“… Mấy người đó…” Ngay cả cảnh sát cũng phải sửng sốt, thật không thể tin được bọn họ dám đi ngang qua trước mặt người thi hành công vụ như thế! Anh ta dám cá rằng, nhóm người vừa nãy chắc chắn không quá mười tên! Thật không coi ai ra gì cả!



Đoạn dạo đầu vô thưởng vô phạt cứ thế trôi qua, bây giờ chuyện quan trọng nhất là cứu Mộc Như Lam khỏi tay tên biến thái và gô cổ gã ta lại.



Chẳng bao lâu sau, Mộc Như Lam quật ngã gã đàn ông đang uy hiếp cảnh sát bằng một đòn quật qua vai trúc trắc, hậu quả là cổ cô bị dao cứa một đường nhưng may sao chỉ là vết thương nông.



Vì đang vội lên máy bay nên sau đó Mộc Như Lam kéo Đoạn Nghiêu chạy vào ngay mà không kịp xử lý vết thương, được cái họ ngồi khoang hạng nhất, trên máy bay cũng có thuốc.



Máy bay từ từ cất cánh, bay về phía chân trời tối tăm.



Đoạn Nghiêu ngồi cạnh Mộc Như Lam, cô nghiêng đầu, mái tóc đen vừa mềm vừa mảnh như tơ nhện được vắt hất sang bên không bị thương. Đoạn Nghiêu dùng bông y tế đã thấm thuốc lau nhẹ nhàng lên vết thương, bàn tay hắn run run, cuối cùng lại không kiểm soát được lực mà đâm ra mạnh tay.




Bà ta vẫn ôm hy vọng Mộc Như Lam sẽ giúp mình quay lại giới thượng lưu, giúp mình lấy lại những gì đã mất, với cả, bà ta nhất định phải mách Mộc Như Lam biết Đoạn Nghiêu đã đối xử với bà ta ra sao! Sau này cô không được tiếp xúc với hắn nữa!



Bà ta nghĩ, mẹ con sao thù ghét nhau được? Hai người họ lâu lắm rồi không liên lạc, giận gì thì cũng nguôi rồi, Mộc Như Lam không thể bỏ mặc bà mẹ ruột đã nuôi cô khôn lớn được, cùng lắm bà ta xin lỗi Mộc Như Lam, cô sẽ tha thứ cho bà ta thôi.



Kha Uyển Tình mở cờ trong bụng nên dọn dẹp cũng không mệt nhọc lắm. Thấy người đàn ông mặc đồ đen đến đưa cơm, bà ta kênh mặt lên, “Hứ! Chờ con gái tôi trở về, các người sẽ tha hồ đẹp mặt!”



Người nọ nhìn bà ta như nhìn một mụ điên.



Lễ Thân đưa Mộc Như Lam đến học viện Lưu Tư Lan, hắn bảo hành lý không nhiều lắm, ca chiều cũng sắp vào lớp rồi nên trước tiên cứ chở hai người đến trường, tối lại chở về sau.



Mộc Như Lam nhướng mày gật đầu không ý kiến.



Xe dừng trong bãi đỗ xe ngoài trường, bốn người thong thả bước vào cổng.



Hiện tại đã gần hết giờ nghỉ trưa nên đường rất đông học sinh, nhiều học sinh có sở thích tránh nắng dưới bóng cây, ngủ trưa trong hiên hoặc ứ ừ trong bụi rậm.



Mộc Như Lam và Đoạn Nghiêu xuất hiện làm không ít người chú ý, tất cả đều không khỏi kinh ngạc bởi theo kế hoạch phải ngày mốt Mộc Như Lam mới về, về phần Đoạn Nghiêu thì lại càng không biết ở đâu, khi nào về, bây giờ bất ngờ nhìn thấy hai người họ, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, bọn họ cứ nghĩ mình hoa mắt mất rồi.



Thấy biểu cảm của họ, Mộc Như Lam nở nụ cười nhu hòa ấm áp. Đoạn Nghiêu chống nạng, vẫn hờ hững yêu nghiệt như mọi khi – vừa giống đóa anh túc dụ người ta phạm tội lại vừa giống nụ xương rồng nở rộ giữa vạt gai – xinh đẹp, kiên cường, mà đầy nguy hiểm.



Nụ cười quen thuộc, cái ấm quen thuộc, vẻ đẹp quen thuộc…



“Aaaaaaaa!” Có người dẫn đầu hét lên, ngay sau đó không khí như bùng nổ trong loạt tiếng hò reo kích động, chẳng mấy chốc tất cả đã tụ lại quanh Mộc Như Lam và Đoạn Nghiêu.



“Hội trưởng đại nhân!”



“Lam Lam! Lam Lam về từ khi nào thế!”



“Điện hạ! Hoa yêu điện hạ!”



“…”



Cách đó không xa, được vây quanh bởi những cô gái, Ive chào tạm biệt người đứng cạnh rồi bước về phía Mộc Như Lam. Hắn mặc một bộ thường phục đơn giản màu trắng, hai tay đút trong túi quần, miệng cười lịch thiệp hoàn hảo. Đầu lưỡi đỏ lặng lẽ lướt qua môi dưới, tựa như độc xà đánh hơi được con mồi.



Cũng cách đó không xa, Phỉ Phi đang chuẩn bị về dãy phòng học năm nhất cũng dừng bước, cô ta cách khá xa, lại thêm tiếng hò hét quá lộn xộn nên không nghe được họ đang vui mừng cái gì. Nheo mắt nhìn thấy bóng dáng Ive, cô ta chậm rãi đi qua.