Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 328 :
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Vào năm ngoái, sau bốn năm xây dựng với tổng chi phí mười tỷ đô, công trình học viện Bạch Đế cuối cùng đã được hoàn tất.
Mộc Như Lam đứng ngoài cổng, tầm mắt bị ngăn cản hoàn toàn bởi bức tường cây cao ba mét được cắt tỉa gọn gàng, nó kéo dài như vô tận về hai phía, thật khó mà tưởng tượng nó rộng chừng nào, dài dến đâu. Cánh cổng tráng lệ màu vàng kim thì lại không lớn lắm, chỉ rộng hai mét nhưng rất cao, thoạt nhìn hẹp vô cùng, đứng ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy phần giữa của một đài phun nước và một tòa tháp chuông kiểu Âu.
Trừ thành viên câu lạc bộ kịch ra, ai nấy đều trầm trồ thán phục. Đây là một trường đại học quý tộc tư thục điển hình, bình thường họ còn chẳng thể tới gần chứ đừng nói là vào trong biểu diễn.
“Vào thôi.” Tần Phá Phong nhìn Mộc Như Lam, tay đút trong túi quần nom thoải mái như đang mời người ta vào sân nhà mình.
Cả đám lũ lượt kéo vào, sau cánh cổng hẹp là một con đường bê tông trải rộng với xe golf đậu sẵn hai bên. Tiếng thán phục vang lên không ngớt, chim hót hoa thơm, cỏ cây xanh mướt, xa xa có nhà thủy tinh mái vòm… Cứ như bước vào một cung điện vậy.
“Chào mừng các bạn tới học viện Bạch Đế, tôi là Sefino, phó chủ tịch hội sinh viên.” Chợt một giọng nói vang lên, bấy giờ mấy sinh viên đang bị phong cảnh xung quanh hút hồn mới vội tập trung lại, nhìn về phía nhóm người mình vừa vô tình làm ngơ.
Họ khoác trên thân những bộ đồng phục chỉnh tề, lấy trắng làm chủ, vàng làm phụ, nơi ngực trái là logo Bạch Đế được thêu cầu kì bằng chỉ vàng, cổ áo gắn phù hiệu hình cánh chim đan chéo – đơn giản mà không hề tẻ nhạt, trái lại còn rất có thần, đem lại cảm giác cao quý như ở đẳng cấp khác. So với họ, nhóm sinh viên Harvard trông chẳng khác gì một đám dân thường, muốn không mặc cảm cũng khó.
Nhìn đôi giày thể thao không cũ cũng chẳng mới của mình, rồi nhìn đôi giày da bóng loáng của người ta, nhìn bộ quần áo tầm thường của mình, rồi lại nhìn chất vải xa xỉ của người ta, ngay cả mặt người ta cũng trông sang hơn họ rất nhiều.
Học viện Bạch Đế, học viện của những đế chế.
Nghe nói trong này toàn là con cháu của các ông trùm đến từ khắp Âu Mỹ, giá trị con người lên đến cả chục triệu. Có hoàng tử công chúa chính thống, có quý tộc được phong tước, thậm chí còn có cả người thừa kế của Mafia… Đến nam Kha bắc Hoắc vang danh Trung Quốc cũng chưa thể được gọi là nổi tiếng ở đây, cùng lắm chỉ là một thành viên bình thường mà thôi.
Trong thiên đường khổng lồ này, mỗi người phải xây dựng mạng lưới quan hệ, dốc sức đem lợi ích về cho gia tộc mình, như một đất nước thu nhỏ vận hành theo chế độ mạnh được yếu thua vậy.
Gia thế kết hợp với thực lực, ai có giá trị càng lớn thì địa vị sẽ càng cao, quyền lợi sẽ càng nhiều. Có khi một tiểu thư nhà giàu không chức tước còn được đứng cao hơn công chúa của cả một đất nước, đơn giản vì gia thế của cô ta không thua đối phương quá xa nhưng thực lực thì lại mạnh hơn đối phương rất nhiều.
Bảng xếp hạng này thay đổi từng giờ từng phút từng giây, người đứng nhất hôm nay có khi sẽ bị giẫm bẹp vào ngày mai. Dưới lớp vỏ lộng lẫy yên bình của học viên Bạch Đế chính là một chiến trường tàn khốc luôn trong tình trạng giao chiến.
Khác hẳn với học viện Lưu Tư Lan, học viên Lưu Tư Lan chỉ là cái nôi còn đây lại chính là chiến trường thực sự: thiên đường của kẻ mạnh, địa ngục của kẻ yếu. Đẳng cấp hai bên quá chênh lệch.
Tần Phá Phong liếc nhìn người duy nhất ngoài thành viên câu lạc bộ kịch không có vẻ lạc lõng giữa chốn này, trông cô vẫn điềm nhiên như thể đây chỉ là một trường học bình thường. Ánh mắt Tần Phá Phong u ám, hắn thực sự muốn thấy cái mặt nạ ung dung đó vỡ nát, vẻ mặt cô ta lúc hoảng loạn bất lực nhất định sẽ thú vị lắm, ít nhất là dễ nhìn hơn cái kiểu “trời sập cũng chẳng sao” này!
Vị hội trưởng kiêm công chúa được cả học viện Lưu Tư Lan hết mực kính yêu, rốt cuộc tên cô sẽ đứng đâu giữa 3650 học sinh nơi này, sẽ có bao nhiêu quyền lợi, được đặt chân vào bao nhiêu khu vực đây?
Cả nhà hát im phăng phắc.
Dường như sân khấu đã bị vệt đen kia nuốt trọn.
Bộ trang phục màu đen lộng lẫy vô cùng, vạt váy nhiều tầng trải dài thướt tha, trên cánh tay trắng nõn nổi lên những đường gân đen. Khuôn mặt được trang điểm rất đậm, đuôi mắt kẻ xếch lên, lớp phấn khói đẩy cặp mắt kia chìm vào bóng đêm sâu thẳm.
Một ả ma nữ cực kỳ xấu xa… Nhưng cũng hết sức xinh đẹp.
Những diễn viên khác không khỏi sửng sốt, may mà người phụ trách âm thanh ngồi trong góc không hay biết gì nên đã phát ngay khúc nhạc nặng nề đáng sợ theo đúng kịch bản, làm bọn họ giật mình tỉnh lại, nếu không thì sao vở kịch tiếp tục được? Nhưng phù thủy xấu xí bỗng dưng biến thành ma nữ yêu mị thế này…
“Kết hôn hả? Vui đấy, trông các ngươi đúng thật là hạnh phúc…” Ma nữ tiến từng bước tới chỗ hoàng tử và công chúa đang ôm nhau, cất giọng tà ác, “Thật chướng mắt, người yêu nhau cứ đến với nhau, chẳng nghĩ gì cho một kẻ xưa nay cô độc như ta cả…”
Âm thanh vẫn vậy, tình tiết vẫn vậy, nhưng mọi người đã chẳng còn nghe thấy lời thoại của những người khác nữa.
Trong khu rừng khô, nhánh cây cằn cỗi vươn ra như những cánh tay quỷ, ở đó có ả ma nữ độc ác đang giam cầm nàng công chúa. Vẻ mặt ả dịu dàng, “Hãy ở bên cạnh ta, mãi mãi bầu bạn tới ta nhé.”
“Người ta yêu là hoàng tử!” Công chúa làm ngơ trước mọi sự dịu dàng, ánh mắt căm ghét của nàng làm trái tim ai đó đau nhói.
“Vậy ta giết hắn là được.” Ma nữ hơi sững ra rồi lại ương ngạnh nhếch môi cười, “Giết hắn rồi, nàng sẽ ở cạnh ta.”
“Thế thì ta sẽ hận ngươi cả đời!” Công chúa hung hăng nhìn ả, kiên quyết bảo vệ người nàng yêu.
“Ta phải làm gì thì nàng mới yêu ta?” Nụ cười ương ngạnh tan biến, đôi mắt gian ác mọi khi mất đi vẻ tự tin, thay vào đó là sự dè dặt.
“Ngươi hãy thả ta ra…”
“Nàng đừng mơ!”
Chàng hoàng tử cầm kiếm thánh đến cứu công chúa, ma nữ không chịu buông tay, chật vật kéo công chúa chạy trốn. Cuối cùng, khi thanh kiếm của hoàng tử thiếu chút nữa đâm nhầm vào công chúa, ả lấy thân mình đỡ thay cho nàng chẳng chút do dự. Công chúa nhìn ả ngã xuống mà lòng bàng hoàng, “Ngươi…”
Dưới ánh trăng trong vắt, khóe môi ả dính máu, trông mong manh như một bức tượng thủy tinh sắp vỡ. Ả nhìn công chúa, cố chấp hỏi, “Ta phải làm gì, thì nàng mới… mãi mãi ở cạnh ta đây?”
====
Công chúa xê raaaa!