Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 329 :
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Beta-er: Misery De Luvi
Câu hỏi này mãi mãi không có đáp án, cũng như sinh mạng mất đi sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Đèn tắt dần, sân khấu chìm vào bóng tối.
Cả nhà hát lặng đi, những cô gái cao ngạo nay mím môi, nhìn chăm chăm vào sân khấu bằng đôi mắt rớm lệ.
Rồi từ từ, tiếng vỗ tay dâng trào như một ngọn núi lửa, tất cả mọi người đều đứng dậy, các nữ sinh còn kích động hơn cả nam sinh, vỗ tay đôm đốp như muốn người ta tưởng nhà hát với sức chứa hơn chục ngàn người này đã chật kín rồi vậy.
Tần Xuất Vân gạt nước mắt, lòng rung động không nói nên lời, cũng không thể không đứng dậy vỗ tay. Mộc Như Lam tự sửa lại kịch bản, biến phù thủy xấu xa thành ma nữ mị hoặc, biến cảm xúc bệnh hoạn thành tình yêu thiết tha, câu hỏi cuối cùng đó quả thực đã hoàn thiện tất cả!
Một cách sống động, cô dẫn dắt bạn diễn cùng tạo nên một bước đột phá mà không hề làm thay đổi tình tiết. Đúng là liều lĩnh, thế nhưng lại chẳng ai phàn nàn được! Kịch bản cô sửa còn cảm động hơn cái thể loại cổ tích hắc ám ghê tởm mà Tần Tịch Dương viết nhiều!
Trước khi mở màn, người ta nghĩ: Phù thủy! Xê ra đi, để ta! Còn bây giờ thì nghĩ: Công chúa! Xê ra đi! Để ta!!
Tiếng vỗ tay kéo dài mãi không dứt, bấy giờ Tần Phá Phong mới hoàn hồn lại sau cú sốc, ánh mắt nhìn Mộc Như Lam có tức tối nhưng cũng đầy suy tư, hắn hừ một tiếng, “Không ngờ cũng có tài đóng kịch đấy chứ.”
Rèm sân khấu một lần nữa được vén lên, các diễn viên phụ đi ra chào khán giả theo thứ tự quan trọng của vai, cuối cùng mới đến phiên ba nhân vật chính. Công chúa và hoàng tử nắm tay nhau đi ra, mọi người hiện đã chẳng còn cái cảm giác kinh diễm khi công chúa mới xuất hiện lần đầu nữa, cũng như sau khi vẽ một vệt màu lên tờ giấy trắng, trong mắt người ta chỉ còn có vệt màu đó mà thôi.
Tiếng vỗ tay tạm dừng, mọi người nín thở chờ đợi, đợi cho hình bóng màu đen đi ra từ sau tấm rèm rồi mới lại nhiệt liệt hoan hô.
Trong làn váy thướt tha, bước chân cô thong thả mà nhịp nhàng tựa nhịp đập của trái tim, phảng phất như có một đóa bỉ ngạn đen nở rộ sau mỗi lần cô cất bước. Dây gai mọc khắp cánh tay, đôi mắt đánh phấn khói, và cả cặp môi đỏ màu máu sau phân cảnh cuối nữa, tất cả tạo thành một bức tranh hoàn hảo khắc sâu vào tâm trí tất cả mọi người.
Những diễn viên khác trên sân khấu lập tức bị lu mờ.
Con bồ câu thò đầu ra từ trên vai Mộc Như Lam, giương cặp mắt ngô nghê ra thăm dò người lạ, nó nghiêng đầu, đoạn dụi cổ chủ nhân cổ mà kêu cúc cu.
“A!” Cô gái người Ý thấy con bồ câu thì kinh ngạc thốt một câu bằng tiếng Anh, “Nó vẫn còn ở đây!”
“Nó là vật nuôi của tôi.” Mộc Như Lam cười đáp.
“Cậu cứ như bước ra từ trong tranh ấy, thật không thể tin được!”
“Tranh?”
“Phải! Bức tranh trong phòng trưng bày đó!”
Mộc Như Lam lòng đầy nghi hoặc, bèn theo họ tới phòng trưng bày nghệ thuật của học viện Bạch Đế thử xem sao.
Sàn gạch men sáng loáng phản chiếu từng bóng người, trên mặt tường màu trắng treo những bức tranh đầy tính nghệ thuật, dưới mỗi góc tranh đều có chữ ký của sinh viên.
Mộc Như Lam băng qua hành lang dài, theo họ đi vào nơi sâu nhất để rồi bất ngờ đặt chân vào một không gian trắng xóa như tuyết. Một bức tranh cỡ lớn xuất hiện trước mặt cô, dài rộng tối thiểu cũng phải 2m, chiếm hẳn một mặt tường.
Bức tranh nhìn đơn giản nhưng lại chẳng hề đơn giản: trong tranh chỉ có một người, đúng hơn là một thiên sứ; bằng kỹ thuật độc đáo, người họa sĩ đã dùng màu trắng vẽ lên tờ giấy trắng những đường nét vô cùng rõ ràng, cô gái với đôi cánh trắng trong tranh nhìn y như thật, cả những sợi lông bay phất phơ trước mặt cô ấy nữa, chúng như thôi thúc người xem vươn tay chạm vào, đẹp không thốt nên lời.
Nhưng, đó là mặt của cô.
Thiên sứ trong bức tranh có gương mặt giống cô như đúc.