Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 350 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Editor: MDL



Beta-er: Misery De Luvi



Sau đêm hung hiểm đó, khu y tế của học viện Bạch Đế đã chật kín, các bác sĩ y tá tất bật cả đêm. May mà Mộc Như Lam làm thoát khí kịp lúc, bằng không những người ở trong – bao gồm cả Bạch Mạc Ly – đã chết hết rồi. Mười mấy nữ sinh đều sống sót, cả cô gái suýt bị làm thành cột cũng đã qua cơn nguy kịch, chỉ tiếc là thân dưới thương tổn quá nặng, phải làm phẫu thuật cắt bỏ, từ nay cô ấy chỉ có thể sống nương tựa vào người khác trên chiếc xe lăn.



Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ, hiếu kỳ hắt vài tia vào trong, trên giường bệnh nằm một cô gái mặt mày tái nhợt, viên đạn đã được lấy ra, chiếc áo bệnh nhân sọc trắng xanh phủ lên lớp băng dày cộm. Cô ngủ an yên, tựa hồ sẽ không bao giờ tỉnh lại.



Mặc Khiêm Nhân ngồi lặng thinh bên giường như một pho tượng, đôi mắt lạnh nhạt phản chiếu gương mặt cô. Hắn đã như thế này suốt từ lúc cô được đưa vào phòng phẫu thuật.



Chợt Mộc Như Lam nhíu mày – có vẻ là đã cảm giác được đau đớn, hệ giác quan tỉnh lại nhanh nhất, mắt còn chưa mở mà giọng nói nhỏ nhẹ đã vang lên, “Khiêm Nhân…” Cô hơi hé mắt nhưng rồi phải nhắm lại ngay vì chói, đợi lát sau mở mắt ra lần nữa, thấy Mặc Khiêm Nhân đang ngồi ngay cạnh, cô cười vui vẻ, “Khiêm Nhân…” Muốn nâng tay, nhưng vết thương trên vai lại không cho phép.



“Đừng cử động.” Vẫn giọng nói bình thản đó, hắn cúi người đặt tay Mộc Như Lam vào lại trong chăn.



Mộc Như Lam chớp mắt, “Cô gái suýt bị làm thành cột sao rồi? Còn sống không?”



“Còn sống.”



“Vậy là tốt rồi.” Mộc Như Lam nhoẻn miệng, tâm trạng khá tốt, vậy là cô giữ được lời hứa giúp cô ấy sống sót trở ra rồi, mà sao cuối cùng cô lại ngất đi nhỉ? Hình như là bị ai đó đẩy ngã…



Mặc Khiêm Nhân nhìn nụ cười và đôi mắt sáng tựa trăng của cô, ngực như bị thứ gì đó chặn lại, tưng tức.



Từ lâu hắn đã biết, Mộc Như Lam giết người mà cũng cứu người, thậm chí cô còn sẵn sàng đặt mình vào nguy hiểm vì một người lạ, không cần lý do gì, hễ thích là làm. Thái nhân cách luôn hành động tùy hứng và không chịu bó buộc bởi logic, cô có đủ các đặc trưng của thái nhân cách nhưng không hoàn toàn: cô lành tính hơn biến thái bình thường. Việc làm của cô tối qua xứng đáng được chủ tịch khen thưởng, dân chúng ca ngợi, nhưng kỳ thực người cô thật lòng muốn cứu chỉ có cô gái trong cột pha lê kia, còn lại chỉ là tiện tay mà thôi.



Thấy Mặc Khiêm Nhân không đáp, Mộc Như Lam nhìn hắn đăm đăm, “Khiêm Nhân? Anh không vui à?” Cô không hiểu sao Mặc Khiêm Nhân lại ủ rũ như vậy, chuyện không đáng mừng sao? Cô giữ được lời hứa, còn được gặp hắn nữa.


Trong mắt Mặc Khiêm Nhân, Tần Lãnh Nguyệt không phải một phụ nữ cần đối xử lịch thiệp.



“Anh làm gì thế?!” Tần Lãnh Nguyệt hoảng lên, dằn không nổi khỏi tay hắn, nó cứ như một cái kìm sắt vậy.



Mặc Khiêm Nhân không đáp mà chỉ vô cảm lôi Tần Lãnh Nguyệt đi, ung dung hướng về phía một căn phòng.



Đến nơi, Mặc Khiêm Nhân thẳng tay mở cửa. Bạch Mạc Ly và đám Tuyết Khả ngồi trong giật mình quay đầu lại, thấy cảnh đó thì không khỏi sửng sốt, chuyện gì thế này?!



Mặc Khiêm Nhân vứt Tần Lãnh Nguyệt lên giường bệnh của Bạch Mạc Ly, hành động thoạt nhìn tao nhã nhưng thật ra rất thô lỗ của hắn khiến Tần Phá Phong nổi đóa, “Anh làm gì vậy hả?!” Tần Lãnh Nguyệt đang có thai!



Mặc Khiêm Nhân đâu rảnh quan tâm tới đám lâu la, hắn ném cho Bạch Mạc Ly một ánh mắt lạnh nhạt, “Quản phụ nữ của anh cho đàng hoàng, còn thêm lần nữa là anh sẽ biết hậu quả.”



Tần Lãnh Nguyệt cắn môi ấm ức nhìn Bạch Mạc Ly.



Mấy người Tuyết Khả Bạch Hổ khó chịu ra mặt, Mặc Khiêm Nhân đang đe dọa họ?!



Bạch Mạc Ly nhìn Mặc Khiêm Nhân, đôi mắt lãnh khốc tỏ rõ sự tức giận.



Mặc Khiêm Nhân quay lưng rời đi, sau lại ngoái đầu lạnh lùng nói, “Giữ cái ánh mắt lố bịch của anh xa khỏi vợ tôi một chút, kẻo phá hỏng tâm trạng cô ấy.”



====



Nhiệm vụ đầu tuần: Đánh giá độ ngầu của A Khiêm theo thang điểm từ 1 đến 10.



Phần thưởng: Chương mới nóng sốt trong ngày, vừa thổi vừa xem (^q^)