Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 356 :
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Editor: MDL
Beta-er: Manh
Mệnh lệnh của Tuyết Khả như một quả bom dội xuống, kinh động đến Hắc Báo và Bạch Hổ. Bạch Hổ phản xạ nhanh, ấn nút điều khiển đóng toàn bộ cổng trong học viện lại, thế nhưng…
Mộc Như Lam vừa ra ngoài thì cổng bỗng nhiên đóng sầm lại, làm mái tóc cô hơi phất.
Morse nhăn mày, “Sắp đến giờ rồi, ta lên xe nói chuyện.”
Thấy sự vội vàng trong mắt hắn, Mộc Như Lam liếc nhìn cánh cổng đóng chặt sau lưng, nhếch môi cười, “Được.”
“Chậm mất rồi!” Bạch Hổ gọi điện báo cho Tuyết Khả. Biết tin Mộc Như Lam đã lên xe Giáo hội, Tuyết Khả không khỏi nóng ruột.
“Đuổi theo! Chìa khóa đang nằm trong tay Mộc Như Lam!”
Cả bọn Tả Nhất Tiễn lao ra cổng, sao hồi trước họ xây cái trường to thế này làm gì không biết!
Ý thức được Đế chế Bạch Đế đã hành động, Morse đạp chân ga mạnh đến nỗi khiến Mộc Như Lam đổ cả người về sau, cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua nhanh như chớp.
“Morse, cứ thế tôi sẽ nghĩ là anh định bắt cóc tôi đấy.” Mộc Như Lam ung dung mỉm cười, tựa hồ không hề nhận ra điều gì bất ổn.
Morse quan sát qua gương chiếu hậu, thấy hai bên không có xe đuổi theo, hắn giảm tốc độ, liên lạc với cấp dưới qua tai nghe bluetooth, “Tập trung vào xe của tôi, điều một chiếc trực thăng đưa nhóm Meissen tới đây, ngay lập tức!”
Học viện Bạch Đế nằm ở khu vực hẻo lánh, xung quanh đều là đất hoang, duy chỉ có một con đường ngoằn ngoèo vắt ngang qua đây với lượng xe lưu động ít đến đáng thương.
Vừa chạy chậm lại thì trên gương chiếu hậu đã xuất hiện hai chiếc xe, một trái một phải, có xu hướng bắt kịp hắn.
Morse nhìn chúng, trong đôi mắt xám như chứa một bầu trời u ám cuồn cuộn mây đen.
“Đưa cái chìa khóa trên người cô cho tôi.” Morse cân nhắc thời gian, dù gì nơi này cũng là địa bàn của Đế chế Bạch, chờ Meissen và trực thăng tới có khi Mộc Như Lam đã bị giành về rồi. Chết tiệt, rõ ràng con ả Tần Lãnh Nguyệt nói Bạch Mạc Ly chưa biết Mộc Như Lam giữ chìa khóa cơ mà!
Mộc Như Lam nhướng mày, “Chìa khóa gì?” Trên người cô chỉ có thẻ ra vào Bạch Đế, hắn muốn thẻ của cô sao?
Morse nhíu mày nhìn qua gương chiếu hậu, trông Mộc Như Lam không giống giả bộ chút nào. Có lẽ cô không biết thật, chứ mà biết thì cô làm gì chịu để Giáo hội giành giật mình với Đế chế Bạch thế này, vả lại Tần Lãnh Nguyệt bảo chìa khóa là một sợi dây chuyền…
Mùi hương gay mũi làm mọi người không thể không che mặt lùi lại.
Đúng lúc này, chiếc xe tải trọng tấn kia tiến tới.
Bạch Mạc Ly kéo tay Mộc Như Lam lui ra sau, khói nhanh chóng bao trùm toàn bộ khoảng đất, người ở trong bị cay ứa nước mắt, ít nhiều mất khả năng chiến đấu.
Thình lình, Bạch Mạc Ly cảm giác được có kẻ lại gần, y siết chặt tay Mộc Như Lam, kéo cô ra sau lưng còn mình thì đá một cước. Đối phương nhanh nhẹn đánh trả, loại hàng chợ đen này vốn do đội S-P của Giáo hội chế tạo, người Giáo hội đã sớm quen với nó rồi.
Khói ngày một lan rộng, đám Tả Nhất Tiễn nước mắt tèm lem chạy ra ngoài, Tuyết Khả kiểm tra thì không thấy Bạch Mạc Ly và Mộc Như Lam đâu cả, mà màn khói lại như một cây nấm trắng không cách nào xua tan, bọn họ thậm chí còn chẳng thấy nổi bóng người.
Thùng xe tải trọng tấn bật mở, một chiếc trực thăng bay ra từ bên trong.
Nhóm người Đế chế Bạch ngẩng đầu, biết chiếc trực thăng này là của Giáo hội, Tuyết Khả nghiêm giọng, “Bắn rụng nó cho tôi!”
Hắc Báo nghe vậy thì hăng hái hẳn lên, loay hoay một hồi lại nhận ra súng rocket hắn để trong xe, mà bây giờ xe đã bị khói phủ kín hết rồi.
“Hahaha chào nhé bọn giun dế!” Một gã da đen cao không dưới 2m ló đầu ra khỏi trực thăng, cười khoe hàm răng trắng ởn, trông phách lối cực kỳ.
Bạch Hổ giơ súng nã về phía gã, đáng tiếc không có tác dụng gì.
“Lên trực thăng!” Tuyết Khả nghiến răng chỉ về chiếc trực thăng mà cô ta và Bạch Mạc Ly ngồi ban nãy.
Trực thăng bay ngang qua cột khói hình nấm, đồng thời một xe và một trực thăng khác cũng xông về cùng hướng, theo sau là một chiếc xe khác nữa.
Trên không, trực thăng ngươi truy ta đuổi, dưới đất, súng đạn ngươi tới ta đi, cảnh tượng thật không thua gì phim hành động bom tấn Hollywood!
Tất cả đã coi đây là trận chiến cuối cùng, Đế chế Bạch quyết không để Morse đem Mộc Như Lam đi, Morse cũng quyết phải cướp Mộc Như Lam cho bằng được, mọi người khẩn trương đến mức toát hết cả mồ hôi.
Là két Desno đó! Bên trong chính là kho tàng khổng lồ có thể chinh phục thế giới! Giáo hội và Đế chế Bạch tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội có được nó, chìa khóa đang ở chỗ Mộc Như Lam, thành công đang gần ngay trong gang tấc!
Mộc Như Lam ngáp một cái, vừa lau nước mắt vừa thấy đầu ong ong, sao bọn họ còn chưa xong nữa? Tính chơi trò tốc độ à? Bọn họ cần sợi dây chuyền kia? Cô có nên nói cho Morse biết là bây giờ nó không ở trên người cô mà đang yên vị tại học viện Bạch Đế không nhỉ? Hừm… Thôi thì họ đang chơi vui thế này, chờ họ chơi xong hẵng nói.
Kỳ thật cô nàng biến thái này đang ôm tâm lý xem kịch vui, ngay từ đầu cô đã biết Đế chế Bạch đuổi theo không phải vì lo cho an nguy của mình, vậy thì thứ Morse muốn hẳn cũng không phải là tính mạng mình, thế nên cô mới lên xe Morse theo ý của hắn, nói trắng ra là tất cả xuất phát từ lòng hiếu kỳ.