Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 357 :
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
++++
California.
Mặc Khiêm Nhân vừa xuống máy bay thì một tệp tài liệu lập tức được gửi vào mail hắn.
“Cảm ơn.” Mặc Khiêm Nhân nói.
Đầu dây bên kia là một giọng nam trầm ấm, “Có thể giúp anh là vinh hạnh của tôi, cần gì xin cứ bảo tôi.”
Đây là một đặc vụ CIA, không một tay thám tử nào có thể tìm thứ Mặc Khiêm Nhân muốn nhanh hơn họ. Người trong Giáo hội nói đúng, Mặc Khiêm Nhân nhìn thì như lẻ loi nhưng thực ra chỉ cần hắn nói một câu, sẽ có nhiều người sẵn sàng vào sinh ra tử vì hắn.
Mặc Khiêm Nhân cúp máy, bật chiếc laptop trên đùi lên rồi vào hộp mail, nhập mật khẩu mở tệp tài liệu đã được mã hóa.
Trên mắt kính phản chiếu những hàng chữ dày đặc.
Hắn nheo mắt nhìn những con số Ả Rập chằng chịt trên màn hình…
++++
Cùng lúc đó.
Nước Ý.
Máy bay vẽ một vệt trắng lên nền trời xanh thẳm.
Người đàn ông trong chiếc áo dạ cổ đứng màu xám một tay giữ mũ, đầu ngẩng lên nhìn trời, vài lọn tóc vàng lộ ra dưới vành mũ.
Thời tiết đẹp thật, quả là một đất nước nhiều hoài niệm, hiềm một nỗi hơi thiếu mồi ngon và mùi thuốc súng.
Hắn liếm liếm cánh môi, khuôn mặt điển trai, đôi mắt xanh biếc, ở hắn tỏa ra một sức hút khiến những phụ nữ xung quanh khó thể nào chối từ, thậm chí cả đàn ông cũng phải ghé mắt nhìn. Trông hắn vẫn như mọi khi: tràn đầy phong độ của một thân sĩ hào hoa.
Bên kia đại dương, tại thành phố K thuộc Trung Quốc, phòng khám chui trong con hẻm nọ treo biển “Tạm nghỉ”, làm mấy cô gái tới khám ra về trong tiếc nuối.