Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 358 :
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Đương lúc bóng ngả về tây, hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời.
Song phương phóng xe trên quốc lộ, dần dần tiến vào vùng nội ô, thỉnh thoảng lại có dân lái xe ngang qua, sửng sốt nhìn hai chiếc trực thăng rượt đuổi giữa không trung.
Chính phủ biết sự tồn tại của két Desno, và cũng biết cả Giáo hội lẫn Đế chế Bạch đều đang lăm le nó. Cuối cùng, chính phủ lựa chọn ngồi xem thay vì nhúng tay, dù sao bên nào thắng thì cũng đều có phần cho họ, bởi họ hợp tác với cả hai, cái này gọi là win-win.
Nhưng nếu cuộc tranh đoạt giữa Giáo hội và Đế chế Bạch đi quá xa, chính phủ sẽ không ngồi yên nữa.
Vai vác súng rocket nhưng không được bắn, đạn súng lục lại không xi nhê, cứu viện của tổng bộ thì chưa tới, Đế chế Bạch tạm thời chỉ còn cách kéo dài thời gian, dù sao bọn họ cũng quyết không để đối thủ mang Mộc Như Lam đi.
Di động của Tần Phá Phong đổ chuông, ngặt nỗi hắn không rảnh để ý tới nó. Chuông kêu một chốc rồi tắt, lát sau lại vang lên inh ỏi, cứ thế vài lần, Tần Phá Phong chửi thề một tiếng, bất đắc dĩ phải giảm tốc độ. Hắn không thèm nhìn tên người gọi mà quát luôn vào điện thoại, “Mày tốt hơn hết nên có chuyện quan trọng để nói!”
“Dữ vậy Phá Phong, sao thế?” Đáp lại là giọng nói dịu dàng mang chút lo lắng của Tần Lãnh Nguyệt.
Tần Phá Phong giật mình, thái độ hơi dịu đi nhưng vẫn rất gấp gáp, “Em đang có việc, xong việc gọi chị sau.” Dứt lời định cúp máy.
Tần Lãnh Nguyệt vội nói, “Chị có việc! Phá Phong em đừng cúp máy!”
“Chuyện gì?”
“Anh Bạch đang ở đâu vậy?”
“Boss đang bận, rốt cuộc chị có chuyện gì thế?” Tần Phá Phong chỉ muốn cúp phứt cho xong, xe của Bạch Mạc Ly và chiếc trực thăng chở nhóm Tuyết Khả sắp bỏ xa hắn rồi!
Morse không giảm tốc độ, “Bạch đương gia không phải hạng thích bỏ dở giữa chừng, mau đặt vé máy bay ở sân bay gần nhất, chúng ta phải về Ý ngay.” Tránh cho Đế chế Bạch đột ngột đánh úp.
“Vâng!”
Morse nhìn Mộc Như Lam qua kính chiếu hậu, “Giờ tôi đưa cô đi Ý nhé.” Vốn chỉ cần lấy chìa khóa là xong nhưng để đề phòng bất trắc, nên đưa Mộc Như Lam theo luôn thì hơn,
Đây là câu trần thuật.
Mộc Như Lam mỉm cười. Tới Ý sao? Vậy thì mệt cho họ rồi, dây chuyền đang nằm trong học viện Bạch Đế a, vất vả lắm mới cắt đuôi được người ta mà sau này lại phải quay về haha… Sẽ vui lắm cho xem.
“Bạch đương gia đúng là vô tình y như lời đồn, dù gì cô cũng là sinh viên Bạch Đế, đang sống sờ sờ đây mà còn không bằng một cái mộ bị đào.” Đọc dòng tin vừa được gửi vào điện thoại, Morse nhếch miệng cười châm chọc, lần này Bạch Mạc Ly tham nhỏ bỏ lớn rồi.
“Vốn cũng chẳng là gì trong mắt nhau.” Mộc Như Lam nói, “Anh muốn đưa tôi đi Ý à? Tôi không mang theo hộ chiếu hay chứng minh thư đâu đấy.”
“Cái này thì cô cứ yên tâm.”
Tại học viện Bạch Đế.
Trong lúc hai phe rượt đuổi, đã có kẻ cầm thẻ đa năng mở cửa căn biệt thự Mộc Như Lam ở để lục tìm giấy tờ của cô, lúc lục tới tủ đầu giường, hắn ta phát hiện một sợi dây chuyền kiểu nam, thiết kế cầu kỳ tinh xảo, khảm thành từng lớp như vảy rắn.
Mặc Khiêm Nhân từng ở đây với Mộc Như Lam, chắc là của tên đó.
Nghĩ vậy hắn ta bỏ sợi dây lại, đóng ngăn kéo, sau đó xếp đồ đạc về vị trí cũ rồi lặng lẽ rời khỏi biệt thự cùng những giấy tờ cần thiết…
Gần đó là Tiểu Bạch đã bị hắn ta đập ngất xỉu…