Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 38 : Quá ô nhục

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Chuông vào lớp vừa reo, học sinh ban F mới lục tục đi vào. Bạch Tố Tình

ngồi ở bàn cuối, nhanh chóng liếc qua gương mặt của những nhân vật chủ

chốt, Đoạn Nghiêu, Lễ Thân, Thái Sử Nương Tử, Lưu Bùi Dương, Lê Mặc,…



Mỗi người bọn họ đều là những tay sai mà Bạch Tố Tình rắp tâm thu phục,

đồng thời cũng là hậu thuẫn mạnh nhất của Mộc Như Lam, góc tường này xem ra không hề dễ đào.*



*Đào góc tường: một thành ngữ mang nghĩa là đi đường tắt, vụng trộm đánh úp người ta; hoặc là vụng trộm chiếm ưu thế của người khác.



Mười mấy học sinh ban F quen nhau đã lâu, bây giờ tự dưng xuất hiện thêm một Bạch Tố Tình thì không thể nào không thu hút sự chú ý. Lớp học

thường ngày ồn ào nay im ắng hẳn, mọi người âm thầm đánh giá cô ta, âm

thầm trao đổi ánh mắt.



Nếu Mộc Như Lam không tự mình đến đây gửi lời trước thì ban F đã chẳng

thèm rảnh hơi để tâm đến một kẻ vặt vãnh như Bạch Tố Tình, và cũng sẽ

không phát hiện ra ánh mắt nhìn bọn họ như nhìn đồ vật của cô ta.



Đôi lúc, những thứ vặt vãnh lại trở thành ngòi nổ trí mạng, cũng như con đê ngàn dặm có thể bị đánh vỡ tan chỉ vì một lỗ kiến nhỏ. Đây chính là

lý do Mộc Như Lam tự mình đi tới: cô muốn đặt Bạch Tố Tình vào trung tâm chú ý. Toàn bộ ban F đều lớn lên giữa quyền thế đầy âm mưu và thủ đoạn, chỉ cần tập trung quan sát một chút thì cho dù đó có là lớp mặt nạ ngụy trang tốt nhất, bọn họ cũng thừa sức xé nát.



Thái Sử Nương Tử cau mày, đáy mắt xẹt qua một tia xảo quyệt, cô nhìn về

phía Lễ Thân, Lễ Thân lại nhìn về phía chỗ ngồi của Đoạn Nghiêu cách

Bạch Tố Tình ba hàng ghế. Đoạn Nghiêu gác hai chân lên bàn, trên tay cầm một quyển sách toán, hắn lơ đãng tiếp nhận ánh nhìn của Lễ Thân rồi đảo mắt về phía Bạch Tố Tình – kẻ đang âm thầm đánh giá những học sinh đang bước vào lớp.



Cứ tưởng là con cừu nhỏ lông trắng, hóa ra là ả sói già bụng đen.



Cái nhìn đầy dã tâm của Bạch Tố Tình khiến bọn họ chỉ muốn khoét con mắt cô ta ra.



Lại còn dám để cho chị gái phải bỏ công sức vì mình, xem ra ở Mộc gia cô ta dã diễn chẳng ít trò. Nếu bọn họ không đặc biệt chú ý thì có khi

cũng bị dắt mũi rồi, đồ chết tiệt!



Một lát sau, thầy giáo bước vào lớp, ông đeo một cặp kính nhỏ, trên môi

nở nụ cười hài lòng. Đây là giáo viên duy nhất trong học viện Lưu Tư Lan có thể đảm nhận làm chủ nhiệm ban F trong hai năm liên tục, chứng tỏ
“Bất tài thì đừng có thích thể hiện, tưởng tụi này ngu lắm à?”



“Đúng đấy.”



Quả thật Mộc Như Lam đã diễn thuyết bài này vào mùa hè năm ngoái khi

được bầu lên làm hội trưởng, từng câu chữ khi ấy như hồi chuông đánh

thẳng vào trái tim, tầng tầng rung động. Sau khi video được đăng lên

mạng, Mộc Như Lam trở thành đối tượng cho toàn thể học sinh noi theo.



Bạch Tố Tình thuê người viết, không ngờ đối phương lại lấy trực tiếp từ

mạng, lừa tiền của cô ta thì không nói, đằng này còn khiến cô ta nhục

mặt ngay giữa lớp.



Bạch Tố Tình siết chặt nắm đấm, tờ giấy trong lòng bàn tay bị vò nát,

xương trắng nổi lên cồm cộm. Cô ta xấu hổ cúi đầu về lại chỗ ngồi, bên

tai toàn là tiếng cười chế nhạo của đám người Thái Sử Nương Tử.



Đáng chết…



Đáng chết đáng chết đáng chết!



Tên nhà văn đáng chết, Mộc Như Lam đáng chết! Không ngờ cô ta lại xui

xẻo trở thành cái nền ngu xuẩn làm Mộc Như Lam nổi bật! Mà Mộc Như Lam

càng nổi bật, cô ta càng muốn tiêu diệt!



Cứ chờ xem, rồi sẽ có một ngày cô ta khiến Mộc Như Lam chật vật như một

con chó đói! Hiện tại Mộc Như Lam đứng cao bao nhiêu, cô ta sẽ đẩy Mộc

Như Lam té đau bấy nhiêu! Mộc Như Lam là thiên sứ, vậy thì cô ta sẽ bẻ

gãy cánh của Mộc Như Lam!



“Chà… Vẻ mặt thật hung dữ,” Luồng suy nghĩ độc ác bị một giọng nói dễ nghe cắt đứt, Bạch Tố Tình giật nảy mình.