Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 45 : Giải phẫu biến thái

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Ngày hôm sau, Chu Nhã Nhã không đến trường, học viện Lưu Tư Lan thiếu đi một học sinh cũng không có ảnh hưởng gì.



Tan học buổi chiều, một chiếc xe màu đen mới tinh đậu ở cổng học viện

Lưu Tư Lan. Bình thường con đường này không thiếu gì những xế hộp đắt

tiền nên thứ gây chú ý không phải là sự hào nhoáng của chiếc xe mà là do nó đậu trái nội quy Lưu Tư Lan, chặn lại toàn bộ xe ở phía sau, khiến

cho rất nhiều người bực tức.



Có điều người ngồi trong xe dường như chẳng mấy để ý đến điểm này.



Cửa xe bật mở, một chàng trai mặc trang phục đen giản dị bước xuống, cả

người hắn tràn đầy mùi sách, thoạt nhìn văn nhã ưu tú, thế nhưng sự

thiếu hiểu biết về nội quy đậu xe đã phá hỏng hình tượng của hắn ta.



Chu Tô Luân mở điện thoại di động, vội vàng gọi cho cô gái mà mình đã

tâm tâm niệm niệm cả đêm. Tâm trí hắn không tài nào xóa đi hình bóng đóa sen trắng nhu nhược đáng yêu luôn cần được bảo vệ. Thậm chí tối qua bố

mẹ nói chuyện về em gái hắn cũng chỉ nghe chữ được chữ mất, hắn nghĩ hắn trúng tiếng sét ái tình của Bạch Tố Tình mất rồi.



Sau khi Bạch Tố Tình nhỏ nhẹ đáp lại, Chu Tô Luân cất điện thoại đi, vừa mỉm cười vừa tựa lưng vào thân xe cao cấp, nhất thời chìm trong chùm

suy tưởng ngọt ngào, bỏ ngoài tai toàn bộ tiếng còi bực dọc từ những

chiếc xe bị hắn chặn đứng. Chúng tài xế bắt đầu mất kiên nhẫn, tên này ở đâu ra mà tự nhiên chặn đường đi thế, làm trễ giờ đón các thiếu gia

tiểu thư!



Mộc Như Lam cùng vài hội viên hội học sinh đi ra cổng thì liền nhìn thấy chiếc xe thể thao kia. Cổng học viện chia làm hai lối, lối thứ nhất là

dành cho xe ô tô đi thẳng đến bãi đỗ xe trong khuôn viên học viện, học

sinh sẽ đứng sẵn ở đó chờ xe tới đón; lối thứ hai thì dành cho những

người có xe đậu ở bên ngoài, học sinh phải xuống xe tự mình đi vào,

không một chiếc xe nào được phép chạy qua lối vào này. Chu Tô Luân đáng

lẽ phải chờ ở lối dành cho người đi bộ, thế nhưng hắn lại đậu ở lối dành cho xe ô tô, hệ quả là một hàng dài xe cộ bị chặn lại phía sau.



Mộc Như Lam hơi nheo mắt nhìn Chu Tô Luân, nụ cười trên môi càng lúc

càng sâu. Cô chuyển ánh nhìn về phía Trần Thanh đang đứng sau mình nửa

bước chân, Trần Thanh đưa tay nâng gọng kính rồi hùng hổ tiến lên.




Cô gái này...



Cực kì cực kì tận hưởng cuộc sống, thậm chí còn cực kì cực kì yêu thương cuộc sống.



Mặc Khiêm Nhân cau mày, hắn thấy Mộc Như Lam rất mâu thuẫn với hình

tượng kẻ biến thái trong suy nghĩ của hắn. Mặc Khiêm Nhân là nhà tâm lý

tội phạm nổi tiếng bậc nhất thế giới, từ giải phẫu cơ thể, ngôn ngữ cơ

thể đến tâm lý học và những thứ liên quan, hắn đều am hiểu tường tận.

Thế nhưng hắn lại không có cách nào dùng ánh mắt sắc bén của mình để

nhìn ra Mộc Như Lam có nói dối hay không, hình tượng hoàn hảo của cô ta

có phải là giả bộ hay không.



Có lẽ, đây chính là lý do vì sao Mặc Khiêm Nhân quan sát Mộc Như Lam gắt gao không thôi.



Cô đang khiêu chiến lĩnh vực mà hắn yêu thích và kiêu ngạo nhất.



Hắn muốn giải phẫu cô gái biến thái này...



Hắn đạp chân ga, xe tăng tốc về trước, đến lúc hai người song song với nhau, cửa kính xe từ từ hạ xuống.



"Mặc tiên sinh?" Mộc Như Lam nhìn sang bên cạnh, tựa hồ như không ngờ

gặp được người này, cô hơi kinh ngạc những vẫn mỉm cười dịu dàng như mọi khi, "Thật khéo."



Sắc mặt Mặc Khiêm Nhân đạm mạc, "Mộc tiểu thư đi đâu vậy? Bệnh viện à?"



Đôi mắt Mộc Như Lam tỏa ra vầng hào quanh tinh thuần, "Không, tôi định đến nhà hàng Lâu Lan."



"Vừa đúng lúc, cô có muốn đi chung với tôi không?" Nói thì nói như vậy, hắn đã mở sẵn cửa xe rồi.



"Được," Mộc Như Lam mỉm cười rất tươi.