Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 46 : Kẻ biến thái khống chế kẻ biến thái

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Mộc Như Lam là khách quen của nhà hàng Lâu Lan, nhân viên ở đây ai cũng

biết cô. Lúc thấy Mộc Như Lam bước vào cùng một chàng trai sang trọng

thì họ không khỏi kinh ngạc, bởi vì người đi chung với cô thường rất cố

định, không phải tài xế thì cũng là em trai. Đến đây cùng một anh chàng

điển trai xa lạ, hôm nay chính là lần đầu tiên.



Quản lý đích thân ra đón Mộc Như Lam, ông không hỏi gì nhiều, chỉ cười

dẫn hai người lên tầng hai, ở đó có một vị trí dành riêng cho Mộc Như

Lam. Nhà hàng Lâu Lan là sản nghiệp của Kha gia, năm ngoái vào sinh nhật mười lăm tuổi của Mộc Như Lam, Kha lão gia đã tặng nó cho cô.



Thân ảnh Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân vừa biến mất, người phục vụ với chiếc khay trên tay liền xì xào.



“Chẳng lẽ đó là bạn trai của Mộc tiểu thư?” Cô ta háo sắc nói, chàng

trai kia vẻ ngoài thật anh tuấn, khí chất cũng rất sang trọng, hệt như

một quý công tử.



“Suỵt, chuyện như thế chớ nói lung tung!” Một người phục vụ lớn tuổi

trừng mắt cảnh cáo, đừng có làm bẩn thanh danh của tiểu thư!



“Nhưng cả hai nhìn rất xứng đôi...” Có người không cam lòng nói thầm, ý

bảo Mộc Như Lam là cô gái đang tuổi thanh xuân, làm sao có thể không yêu đương một chút? Cho dù cô ấy là con cưng của giới giáo dục thì vẫn có

quyền được yêu mà! Vả lại, hai người trông thật đẹp đôi, từ vẻ ngoài đến khí chất đều vô cùng hài hòa.



“Còn nói nữa! Mau đi đưa cơm!”



“...”



Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân không biết rằng hai đối thủ đang ngấm ngầm so chiêu như họ lại bị đồn thành một đôi trời sinh. Bất quá, nếu đổi

góc nhìn, một kẻ biến thái với một kẻ thích khống chế biến thái, quả là

thiên hạ nhất tuyệt.



Bàn ghế màu vàng nhạt nhìn rất sạch sẽ, rèm cửa mỏng manh khẽ đung đưa,

để lộ phong cảnh bên ngoài, những hàng cây xanh tắm dưới ánh nắng vàng,

hương trời thoang thoảng dịu ngọt.



Mặc Khiêm Nhân vẫn mặc quần tây áo sơ mi như mọi khi, bên dưới mái tóc

đen mềm là một khuôn mặt thanh tú đạm mạc, cả người hắn trầm tĩnh, u

nhã, và kiên định – rất giống sen, nhưng cũng từa tựa đá.



Hai tay Mặc Khiêm Nhân đút trong túi quần, hắn hờ hững nhìn cô gái đang

ngồi xem thực đơn, biểu tình của cô rất hiền hòa, không hề mất tự nhiên

khi xuất hiện người xa lạ.
chống vào vách tường mà đứng dậy. Khuôn mặt tục tằng của hắn lộ ra, ánh

mắt say khướt dán lên người Mộc Như Lâm, hắn cười hắc hắc hô hai tiếng

“mỹ nữ” rồi xông đến.



...



Khi Mộc Như Lam nhận được điện thoại của Thái Sử Nwng Tử, cô đang cùng

Mặc Khiêm Nhân rời khỏi nhà hàng Lâu Lan. Tình huống quá khẩn cấp, cô

bắt buộc phải nhờ Mặc Khiêm Nhân đưa mình đến cục cảnh sát.



Mộc Như Lâm ở trong bệnh viện đả thương một bệnh nhân tên Kim Bưu Hổ, y

tá đã gọi điện báo nguy. Lúc này cậu đang giằng co với Kim phu nhân tại

cục cảnh sát.



——



Đoạn kịch nhỏ:



Khi yêu ——



Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân cùng nhau ăn cơm, cô mỉm cười bỏ lại toàn

bộ hành tỏi gừng đậu xanh mà hắn chừa ra, “Sao mà kén chọn vậy? Phải ăn

hết toàn bộ mới được.”



Hắn trầm mặc nhìn đống nhỏ trong chén, thương lượng, “Chỉ ăn một chút thôi có được không?”



Cô cười tủm tỉm, “Tối nay chuyển mấy con rối vào tủ quần áo trong phòng tụi mình đi ~”



Mặc Khiêm Nhân cúi đầu lặng lẽ ăn...



Sau khi kết hôn ——



Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân cùng nhau ăn cơm, cô mỉm cười gắp toàn bộ

mấy thứ mình ghét sang chén Mặc Khiêm Nhân, còn những món ưa thích thì

gắp hết về, đổi trắng thay đen, “Ăn nhiều vào mới có sức kiếm tiền nuôi

gia đình.”



Hắn trầm mặc nhìn đống nhỏ trong chén, lặng lẽ bỏ lại vào chén Mộc Như Lam, “Anh không muốn thừa quá nhiều sức, đừng kén chọn.”



Thói xấu dời đi rồi sao? Đến khi hắn đã hết kiêng ăn rồi thì lại đến phiên cô.