Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 47 : Khả năng sinh ra rác rưởi
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Ở cục cảnh sát thành phố K nổ ra một cuộc tranh cãi ầm ĩ.
Sắc mặt Kim phu nhân cực kỳ hung ác, vụ mất tích của đứa con gái cưng đã làm cho bà ta hoảng hốt rồi dồn hết tình thương vào đứa con trai lớn
Kim Bưu Hổ. Hôm nọ hắn đánh nhau với Lục Tử Mạnh, nhân chứng đều nói là
Kim Bưu Hổ gây sự trước, thành ra Kim phu nhân chỉ có thể bất lực nuốt
giận. Còn bây giờ là hai người đánh nhau trong thang máy, y tá chỉ nhìn
thấy Mộc Như Lâm cưỡi lên Kim Bưu Hổ đánh bôm bốp, cho nên lần này bà ta nhất định phải đòi lại công bằng cho đứa con bị đánh trọng thương của
mình!
Phụ trách cục cảnh sát đau đầu vô cùng, Kim gia và Mộc gia đều là những
người quan trọng, nhất là vị Mộc công tử này. Vừa rồi con gái của cục
trưởng gọi điện đến bảo bọn họ phải chiêu đãi cậu ta thật tốt, thế nhưng là Kim phu nhân lúc này cơ hồ phát điên như muốn giết chết Mộc Như Lâm, thật khó đối phó a.
Trong một căn phòng không rộng lắm, Mộc Như Lâm ngồi dựa vào ghế, khóe
miệng hơi rớm máu, chiếc kính nơi sống mũi xuất hiện một đường nứt, quần áo cậu lộn xộn khó coi. Cách đó không xa, Kim phu nhân chanh chua như
đàn bà chợ búa, thân thể mập mạp khoác áo gió màu nâu, hoa chân múa tay
hùng hổ chửi Mộc Như Lâm, từ ngữ càng lúc càng quá quắt, đến cả những
viên cảnh sát cũng bắt đầu chịu không nổi.
Nghe nói trước khi Kim gia phát tài, vợ chồng bọn họ đều là nông dân,
bây giờ Kim phu nhân mới thực sự bộc lộ cái bản tính cay độc của bà ta.
Cục cảnh sát báo cho gia đình hai bên, Kim tiên sinh không nhận điện
thoại, Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương thì đang trên đường tới đây. Có
điều nhanh chân nhất hẳn phải là Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân.
"... Tôi nói các người biết, các người mà dám bao che cái thằng xấc xược này thì tôi sẽ cho các người biết tay! Đồ vô dụng, đến cả con gái tôi
cũng tìm không được, bà đây mỗi năm trả thuế cho các người để làm
"Mày nói cái gì?!" Kim phu nhân một hồi lâu mới phản ứng lại, đôi mắt
trợn to bị lớp mỡ núng nính trên mặt ép thành hình tam giác, ngón trỏ
run run chỉ vào Mộc Như Lam, tức đến mức mặt mũi đỏ gay, "Đồ ti tiện,
mày vừa nói cái gì?! Có giỏi thì lặp lại tao nghe!"
"Tôi mắng mấy mẹ con bà đấy," Ánh mắt Mộc Như Lam lạnh thấu xương, cô
nghiêm mặt gằn từng tiếng như ngọc trai rơi trên đất, leng keng mạnh mẽ, "Chính vì những bậc cha mẹ nuông chiều bao che như bà mà hắn ta mới
biến chất ra nông nỗi đó! Hắn cưỡng hiếp con gái nhà lành – các người
dùng tiền giúp hắn trốn tội, hắn giết người phóng hỏa – các người lợi
dụng quan hệ cứu hắn ra tù, sau này hắn gây ra họa lớn ngập trời vạn
kiếp bất phục thì toàn bộ đều do các người gieo gió gặt bão!"
Chuyện Kim Bưu Hổ làm, người trong ngành ai mà không biết? Chẳng qua vì
một số lý do bọn họ mới giữ im lặng thôi, bây giờ Mộc Như Lam nói thẳng
như vậy làm cả cục cảnh sát không khỏi đỏ mặt, xấu hổ vô cùng.
"Mày nói bậy!" Kim phu nhân biểu tình vặn vẹo, căm hận chạy bình bịch về phía Mộc Như Lam, bà ta nhất định phải giáo huấn con nhãi chết tiệt
kia, túm tóc rồi đập mạnh đầu nó vào bàn, đập đến khi nào nó khóc lóc
cầu xin tha thứ mới thôi!
Cảnh sát vội vàng xông tới ngăn bà ta lại, Kim phu nhân mà đánh Mộc tiểu thư thì lớn chuyện mất!
Mộc Như Lam nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Kim phu nhân, không chút sợ hãi
nói, "Tôi hiểu rõ em trai tôi là người thế nào, tôi nghĩ bà cũng hiểu rõ nhân phẩm của con bà. Thang máy bệnh viện có lắp máy quay theo dõi, tốt hơn hết bà nên cầu cho con bà không làm chuyện gì quá quắt với em trai
tôi, bằng không, chúng ta gặp nhau trên tòa!"