Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 50 : Thà chết chứ không nhận tội

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Lúc Mộc Như Lam chạy tới bệnh viện thì đã nhễ nhại mồ hôi, cô cau mày

nhìn Bạch Tố Tình khóc đến nỗi gần tắt thở, "Đây là... Nhã Nhã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao..." Mộc Như Lam tiến hai bước về phía Bạch Tố Tình rồi dừng lại hỏi Chu Nhã Nhã, trong mắt tràn ngập lo lắng.



Chu Nhã Nhã mỉa mai đáp, "Đã xảy ra chuyện gì ấy hả? Chị đi mà hỏi em gái của chị đi!"



"Em bị oan, em thật sự bị oan hu hu... Chị phải tin em hu hu..." Bạch Tố Tình khóc như đứt từng khúc ruột.



Mộc Như Lam bắt đầu mất kiên nhẫn, cô lay lay bả vai Bạch Tố Tình, "Mau nói rõ cho chị nghe, đã xảy ra chuyện gì?"



"Hu hu hu... Em không biết, em thật bị oan mà chị phải tin em hu hu... Em bị oan —— "



"Chát!" Tiếng đánh chát chúa vang lên, cắt đứt tràng khóc lóc thảm thương của Bạch Tố Tình.



Bàn tay vẫn còn hơi đau, Mộc Như Lam vừa giận vừa vội, "Khóc cái gì mà khóc?! Chỉ biết có khóc! Nói rõ ràng mọi chuyện cho chị!"



Bạch Tố Tình bị đánh ù cả tai, hai má bỏng rát đau đớn, cô ta ngẩn người như thể vừa tỉnh mộng.



Chu Nhã Nhã nhếch môi cười lạnh, đúng là con chim trĩ – vĩnh viễn thua

kém khí phách phượng hoàng – chỉ biết dùng mấy giọt nước mắt đê tiện để

xin người khác bố thí lòng thương hại!



"Nói mau!" Mộc Như Lam nghiêm khắc quát một tiếng.



Bạch Tố Tình lúc này mới nấc từng tiếng sợ hãi kể lại mọi chuyện, gương

mặt trắng nõn vừa nãy bị Chu Nhã Nhã hung hăng tát một cái, bây giờ lại

bị Mộc Như Lam tát thêm cái nữa, càng ngày càng nhập vai thiếu nữ yếu

đuối bị người ta bắt nạt.



Bạch Tố Tình tua y lại những gì mình từng giải thích với Chu Nhã Nhã: cô ta bị lạc đường nên mới tình cờ đi đến nhà xưởng bỏ hoang kia. Máy tính để liên lạc bọn lưu lanh đã bị ném đi rồi, vả lại bọn chúng cũng chẳng

thấy mặt cô ta, còn tiền thì được chuyển từ tài khoản nước ngoài – Chu
Chu Nhã Nhã ngồi ngây người, kinh ngạc nhìn Chu Tô Luân, bản thân bị

cưỡng hiếp, anh trai ruột chẳng những không giúp mà còn ra sức bao che

cho hung thủ. Uất nghẹn dâng trào, khóe mắt Chu Nhã Nhã ứa nước.



Mộc Như Lam cau mày, "Chu tiên sinh, về tình về lý, dù Nhã Nhã đồng học

có sai thì anh cũng không thể đối xử với em gái mình như vậy," Thật vô

tình quá, y hệt người nhà của cô kiếp trước. Bạch Tố Tình đúng là lợi

hại, mới có mấy ngày mà đã bắt được con trai thị trưởng làm tù binh.



"Không cần chị nước mắt cá sấu!" Chu Nhã Nhã rống to rồi chạy ra khỏi

phòng. Nói cho cùng, một cô gái mười lăm tuồi thì làm sao mà chịu nổi

uất ức lớn như thế? Vì Bạch Tố Tình, Chu Nhã Nhã giận cá chém thớt sang

cả Mộc Như Lam.



"Nhã Nhã đồng học!" Mộc Như Lam vội đuổi theo, hiện giờ Chu Nhã Nhã đang rất kích động, không chừng có thể làm ra những chuyện nguy hiểm.



Chu Nhã Nhã nghiến răng nghiến lợi, nước mắt uất ức khiến cảnh vật nhòe

dần đi, cô ta mù mịt chạy vào trong cái thang máy gần đó, vô tình đụng

phải một cậu con trai đang định bước ra ngoài.



Lưng Mộc Như Sâm đập lên vách thang máy, đầu bị cụng vào đau điếng, cậu

còn chưa kịp tức giận đã thấy Chu Nhã Nhã ngẩng đầu khóc đến hoa lê đẫm

mưa*. Không thể phủ nhận, Chu Nhã Nhã rất xinh, một cô gái ngày thường

xinh đẹp lạnh lùng nay đột nhiên điềm đạm yếu đuối rơi nước mắt nhìn

ngươi, bất kỳ chàng trai nào cũng sẽ phải rung động đến ngẩn ngơ.



*Lê hoa đái vũ: Hoa lê tắm mình trong mưa. Cụm từ này bắt nguồn từ dáng

vẻ khi khóc của Dương Quý Phi. Sau được phát triển lên thành dáng vẻ của một người con gái đẹp khi rơi nước mắt, khiến người ta động lòng.