Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 49 : Nguy hiểm dâng lên như thủy triều
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Bạch Tố Tình tuyệt nhiên không cảm nhận được hiểm nguy đang tới, chỉ mải bực bội Mộc Như Lam quá may mắn tránh thoát một kiếp. Mà cũng chẳng
sao, cô ta còn cả trăm ngàn mưu kế, chủ yếu là vấn đề thời gian thôi.
...
Hôm sau. Ánh nắng rạo rực tỏa bốn phương, báo hiệu một ngày vô cùng đẹp trời.
Sáng sớm, Bạch Tố Tình lấy cớ đi tảo mộ ông ngoại để xin phép nghỉ học.
Cô ta mua một bó hoa, cước bộ dần dần chệch khỏi đường đến nghĩa trang,
rẽ vào một con hẻm nhỏ. Không biết thả bộ trong bao lâu, Bạch Tố Tình
đặt chân tới một khu nhà xưởng bỏ hoang. Nhìn căn phòng trống rỗng bị
gió thổi vù vù, cô ta nhếch môi cười bí hiểm, đi thẳng về phía cánh cửa
sắt đóng chặt.
Bạch Tố Tình biết nếu đẩy cánh cửa này ra, cô ta sẽ nhận được một con
chó cực kỳ hữu dụng. Chỉ cần dùng đúng phương pháp, cô ta hoàn toàn có
thể huấn luyện một con sói bất trị trở thành chó giữ nhà ngoan ngoãn.
Cửa sắt mở ra kéo theo một chùm thanh âm trống trải xa xăm, trong phòng
tối mù, cho dù ánh mặt trời bên ngoài có sáng đến mấy thì cũng không thể khiến người ta bớt run rẩy.
Nhớ có nắng hắt vào, Bạch Tố Tình mới nhìn rõ được cảnh tượng bên trong. Cô ta thấy Chu Nhã Nhã đang ngồi dựa vào góc tường trong cùng, cả gương mặt chìm trong bóng tối khiến Bạch Tố Tình không thăm dò được gì. Cô ta thất kinh đánh rơi bó hoa, hốt hoảng chạy tới, "Nhã Nhã? Sao cậu lại ở
chỗ này? Làm sao vậy? Không có việc gì chứ?"
Chu Nhã Nhã im lặng không nói gì, đôi mắt lạnh lẽo đảo qua khuôn mặt lo
lắng của Bạch Tố Tình, ánh nhìn chằm chằm khiến Bạch Tố Tình cứng đờ cả
người. Một lúc lâu sau, Chu Nhã Nhã chậm rãi lên tiếng, "Sao cô lại đến
đây?"
Bạch Tố Tình bất giác giật thót, cảm thấy dường như có điểm gì đó không
bình thường. Cô ta chỉ vào bó hoa rơi ở cửa, "Mình... Mình đi tảo mộ ông ngoại nhưng bị lạc đường, đi loanh quanh một hồi lại tình cờ đến
đây..."
Chà...
Rơi tan xương nát thịt mất rồi, nhất định là đau lắm nhỉ? Có đau bằng
kiếp trước của cô không? Hẳn là chưa đâu, chưa bằng nổi đâu, vậy nên cứ
từ từ, cưng ơi, từ từ rồi sẽ bằng... Tất cả mọi người đều phải tuân theo sợi dây rối, nhất cử nhất động đều phải nằm trong lòng bàn tay cô, nếu
không... chi bằng cắt hết tứ chi, móc hết lục phủ ngũ tạng...
Mộc Như Lam nhặt con rối lên, si mê ngắm khuôn mặt gã hề với nụ cười ám ảnh...
...
Bệnh viện.
Tuy nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng thật ra Bạch Tố Tình chỉ bị thương
ngoài da. Lúc này cô ta ngồi trên giường bệnh, hai mắt đẫm lệ, khóc nức
nở như đứt từng khúc ruột. Chu Nhã Nhã khoanh tay đứng ở một bên, hung
dữ nhìn cô ta.
"Hu hu... Mình thật sự không làm gì cả, sao cậu có thể quá đáng như
vậy... Hu hu hu... Mình chỉ đi tảo mộ ông ngoại, thật mà hu hu..." Bạch
Tố Tình khóc nấc lên, gần như không thở nổi.
Y tá băng bó cho Bạch Tố Tình không thể không liếc qua vẻ mặt hung tợn
của Chu Nhã Nhã một cái, sau đó lại nhìn về phía Bạch Tố Tình nhu nhược
yếu đuối, cả người đầy vết thương. Ánh mắt khinh thường lập tức phóng
tới Chu Nhã Nhã, còn Bạch Tố Tình thì lại được tặng một sự đồng cảm.
Ở trên đời, kẻ yếu luôn luôn khiến người ta mất cảnh giác, khiến người
ta bênh vực, khiến người ta mủi lòng, chiếm được rất nhiều ưu thế mà kẻ
mạnh không thể nào sở hữu, Bạch Tố Tình rất giỏi trong việc lợi dụng
điều này.