Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 60 :

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu với Bạch Tố Tình, như thể không hề nhận ra điều gì bất thường. Thái độ bình thản ấy đã thu hút sự chú ý của Mặc Khiêm Nhân, đồng thời cũng làm Lý Diễm hiếu kỳ hỏi, “Đó thật sự là em gái của cháu à?” Là một kẻ từng trải, Lý Diễm cực kỳ điêu luyện trong việc bôi nhọ người khác, tuy kịch thì cảm động thật đấy, nhưng đừng mơ đến chuyện loại đàn bà thực tế như Lý Diễm sẽ thật sự đồng cảm với vở kịch.



Có người dựng lỗ tai lên nghe ngóng, bọn họ cũng rất hiếu kỳ, liệu có thật Mộc Như Lam là kẻ cười trên nỗi đau của người khác như trong vở kịch không.



Mộc Như Lam khẽ lắc đầu, “Không phải em gái ruột đâu ạ, hai tháng trước gia đình Tình Tình gặp chuyện, mẹ cháu không nỡ nhìn Tình Tình bị đưa vào cô nhi viện nên mới dẫn em ấy về ở tạm trong nhà. Cháu nằm viện một tháng mà không thấy Tình Tình đến thăm, cứ thấp thỏm không biết có việc gì xảy ra, nhưng hình như cháu lo lắng vô ích mất rồi, Tình Tình vẫn sống rất tốt.”



Chỉ với vỏn vẹn vài câu giải thích, Mộc Như Lam đã thành công đánh tan sự nghi ngờ của mọi người. So với ấn tượng tốt đẹp mà Mộc Như Lam để lại trong tim mọi người suốt mười sáu năm, loại hí kịch đầu cơ trục lợi của Bạch Tố Tình cùng lắm cũng chỉ có thể lôi kéo một ít lòng trắc ẩn tạm bợ mà thôi.



Dĩ nhiên, Mộc Như Lam còn khéo léo giấu vào câu chữ vài thứ sâu xa hơn, những nhân sĩ xã hội đã thành tinh ngay lập tức bắt được trọng điểm trong lời cô nói —— “Nằm viện một tháng mà không thấy đến thăm” “Sống rất tốt” —— Bạch Tố Tình diễn một vở kịch thành công như thế, cuối cùng lại cố tình gọi một tiếng “Chị”... Lúc bấy giờ mọi người mới bừng tỉnh, thì ra đây là thủ đoạn của cô ta. Bọn họ nhìn Bạch Tố Tình lui vào cánh gà, không khỏi lắc đầu thất vọng.



Ánh mắt Lý Diễm thoáng trầm xuống, phải nói rằng Bạch Tố Tình làm bà ta cảm thấy như gặp được đồng loại, nhưng trước đây từng là tiểu tam cũng không có nghĩa bây giờ bà ta sẽ có thiện cảm với sinh vật mang tên đồng loại, bà ta đã nhận định Mộc Như Lam thành con dâu của mình, đương nhiên sẽ không cho phép Bạch Tố Tình hạ thấp giá trị lợi dụng của Mộc Như Lam...



Mộc Như Lam chỉ im lặng nhếch môi cười, chăm chú dõi theo người dẫn chương trình đứng trên sân khấu, ở bên cạnh, Mặc Khiêm Nhân lại chăm chú quan sát cô, đôi mắt lạnh lùng đạm mạc như có thể nhìn thấu tất thảy.



...



Theo lịch, lễ khai mạc chỉ tiến hành đến giữa trưa, đối với những người có thể biểu diễn trên sân khấu mà nói thì vài tiếng ngắn ngủi ấy chính là khoảng thời gian vô cùng quý báu, bởi vì bên dưới toàn là những ánh nhìn chăm chú của các nhân vật lớn, nếu muốn lọt vào mắt bọn họ thì nhất định phải dốc hết sức lực mà phô trương tài năng. Trong hội trao đổi giữa hai trường, điểm quan trọng nhất cũng chỉ đến thế này thôi.



Lễ khai mạc chấm dứt, mọi người lần lượt rời khỏi hội trường, ai muốn đi dạo Tử Viên thì đi, ai muốn đến nhà ăn thì đến, phải tới tận một rưỡi chiều thì các trận thể thao mới được bắt đầu.



Mặc Khiêm Nhân đã sớm rời đi sau khi nhận được cuộc gọi đầy sợ hãi của Lục Tử Mạnh. Mộc Như Lam khéo léo nói từ biệt Lý Diễm rồi chạy đi tìm hai đứa em, khốn nỗi ở đây quá đông đúc, cô không chỉ không tìm được em trai mà còn bị đám người Đoạn Nghiêu kéo đi mất.



Cả nhóm đang chuẩn bị đi ăn trưa thì đột nhiên bị Lam Nhất Dương chặn lại.



Vẻ mặt Lam Nhất Dương khá u ám, hắn nhìn Mộc Như Lam chằm chằm, im lặng không nói.



“Cậu muốn làm gì?” Thái Sử Nương Tử và Lễ Thân lập tức che trước người Mộc Như Lam, đồng loạt dùng ánh mắt cảnh giác xen lẫn bất mãn mà quan sát hắn.



Đoạn Nghiêu đứng bên cạnh Mộc Như Lam, tay trái khoanh trước ngực, tay phải đặt trên cằm, ngón cái chậm rãi ma sát chiếc nhẫn nơi ngón trỏ, đôi mắt đầy mê hoặc lười biếng khép hờ.



Lê Mặc vẫn duy trì bộ dáng trung khuyển trầm mặc ít lời, Lưu Bùi Dương đưa tay vuốt ngực, chết cha, gương của hắn đâu?!



Lam Nhất Dương tựa như không nghe thấy bọn họ, hắn chỉ chú ý mỗi mình Mộc Như Lam, biểu tình tối tăm, vẻ mặt phức tạp, có nghi hoặc, có tổn thương, thậm chí còn có cả phẫn nộ.
“Khiêm Nhân cậu đừng vứt bỏ tôi mà, mau đưa tôi thoát khỏi cái bệnh viện quỷ quái này đi, Mặc Khiêm Nhân...”



“Cậu thật sự thấy được?” Mặc Khiêm Nhân rốt cục cũng đáp lại.



Lục Tử Mạnh lập tức gật đầu như băm tỏi, “Nếu không thấy tận mắt thì sao tôi hãi hùng thế này được? Nhìn Kim Bưu Hổ kìa, hắn ngã đến gãy chân rồi đấy!” Tên đáng thương, Lục Tử Mạnh hắn đây sẽ rủ lòng thương xót, không thèm so đo chuyện Kim Bưu Hổ đánh hắn đến nỗi vào viện nữa.



Mặc Khiêm Nhân trầm tư, “Đêm nay tôi tới nhìn kỹ rồi nói tiếp.”



Lục Tử Mạnh tròn mắt, "Cái gì? Cậu không chỉ hứng thú với biến thái, bây giờ còn hứng thú với cả ma quỷ nữa á?!"



Mặc Khiêm Nhân lờ đi không thèm đáp, hắn nhấc chân bước ra ngoài, bỏ lại Lục Tử Mạnh ngốc nghếch gọi tên hắn như oán phụ.



(Trong đầu ta chợt hiện ra cảnh tượng ai oán sau..



Lục Tử Mạnh: “Lão gia! Lão gia! Chàng đừng bỏ ta a!”



Mặc Khiêm Nhân: *lạnh lùng phất áo rời đi*~)



Mặc Khiêm Nhân bước đến phòng của Kim Bưu Hổ, hai căn phòng đối diện bên trái từng là nơi Mộc Như Lam và Lam Nhất Dương dưỡng thương, hắn liếc sang một chút rồi vươn tay đẩy cánh cửa phòng Kim Bưu Hổ.



Bên trong rất sạch sẽ, giường đã được đổi, chăn cũng đã được sắp xếp ngay ngắn, rèm cửa màu trắng vén sang hai bên, để lộ một mảng trời xanh mây trắng.



Do Kim Bưu Hổ một mực yêu cầu nên bệnh viện phải đổi cho hắn phòng bệnh khác, chính là một trong hai căn phòng trống ở đối diện kia. Thực ra ban đầu Kim Bưu Hổ muốn xuất viện luôn, tuy hắn bị gãy hẳn một chân nhưng xét theo mức độ giàu có của Kim gia, muốn mời một bác sĩ đến tận nhà thì có gì khó khăn chứ?



Ấy vậy mà Kim Bác Hùng lại không đồng ý, thay vào đó, ông ta bảo Kim Bưu Hổ thử đổi sang phòng khác, bởi vì ông ta muốn biết, nếu thật sự có quỷ thì con quỷ kia nhắm vào căn phòng hay là nhắm vào Kim Bưu Hổ. Giả sử đúng là nó nhắm vào Kim Bưu Hổ, ông ta sẽ cho mời vài tên pháp sư thầy chùa đến trừ tà, bằng không đến lúc Kim Bưu Hổ mang luôn con quỷ về nhà thì chẳng phải là họa cả bọn sao?



Mặc Khiêm Nhân đi đến cạnh của sổ, cúi đầu nhìn xuống vườn hoa bệnh viện.



Vườn hoa bệnh viện có hai khu, một khu ở phía sau bệnh viện – mới chỉ xây xong một nửa, khu còn lại thì nằm ngay trong bệnh viện, nếu nhìn từ căn phòng sát sườn của Kim Bưu Hổ thì vẫn có thể thấy được vườn hoa bên dưới và bầu trời phía trên. Cũng chính vì lý do này, chắc chắn loại bỏ được khả năng ai đó cố tình đu lên để dọa Kim Bưu Hổ, bởi nếu làm thế thì đã sớm bị người khác bắt gặp rồi.



Mặc Khiêm Nhân liếc qua những bệnh nhân đang chậm rãi tản bộ gần vườn hoa, sau đó lại nhìn chằm chằm vào mấy bụi cây xanh rậm rạp, đôi mắt sắc bén hơi híp lại.