Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 62 :
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
3.
Trong quá trình đại hội thể dục thể thao diễn ra, học sinh Lưu Tư Lan sẽ tạm trú tại học viện Tử Viên, học viện này cũng giống như Lưu Tư Lan, không có học sinh ở trọ nhưng vẫn có ký túc xá, vì vấn đề trật tự nên học sinh Lưu Tư Lan không được phép rời khỏi Tử Viên trong suốt ba ngày.
Buổi chiều tiến hành thi bơi lội, bơi lội nghệ thuật, bóng chuyền nước… và các hạng mục liên quan đến nước tại hồ bơi Tử Viên. Ăn xong bữa tối, họ liền đi theo hội học sinh Tử Viên đến nơi tập trung.
“Nam sinh ở dãy ký túc xá A, còn nữ sinh sẽ ở dãy B, một phòng có 4 người. Buổi tối sẽ có quản lý đi tuần tra. Nếu gặp sự cố, hãy nhấn còi báo động đặt cạnh cửa; nếu chỉ muốn hỏi vài vấn đề, xin trực tiếp dùng điện thoại ở cạnh cửa, chỉ cần nhấc máy, điện thoại sẽ tự động kết nối với quản lý…” Âu Á Thần đứng ở sân trường nói, sau khi kết thúc, học sinh chia thành hai đội đi về hai ký túc xá.
Hội học sinh Lưu Tư Lan đều đã an bài vị trí thỏa đáng cho mọi người, hội học sinh Tử Viên chỉ cần phát thẻ phòng xuống là mọi người lập tức tự kiếm được phòng.
Mộc Như Lam đứng sau cùng, cô đã tìm được phòng của mình trên sơ đồ ký túc xá, phòng 101 tầng một, chung phòng với cô là Thư Mẫn, Mễ Na và Lê Dương. Ừm, xem ra là dựa theo lớp mà phân bố, ba người này đều học lớp A năm ba giống Mộc Như Lam.
Mọi người đã tản hết ra tìm phòng, Mộc Như Lam mới chậm rãi tiến về phòng mình.
Ba người kia đã có mặt đầy đủ và cũng đã chọn xong giường, chỉ còn một cái giường trống là dành cho Mộc Như Lam.
Phòng này đối với đám đại tiểu thư ở đây mà nói thì đúng là rất nhỏ, nhưng để bốn người ở thì cũng không quá chật chội, bốn góc là bốn chiếc giường êm ái, đầu giường đặt một cái bàn nhỏ, phía trên có đèn bàn, ở bên kia là một chiếc tủ đồ dùng để chứa quần áo.
Mộc Như Lam phát hiện giường mình đã được trải ngay ngắn, trên đèn bàn ở đầu giường còn có một bông hồng đỏ xinh đẹp.
Mễ Na hôm nay tham gia hạng mục bơi tiếp sức nữ, lúc này đang ở trong phòng tắm, trên giường phía đối diện, Thư Mẫn mệt mỏi nằm ngay đơ không nhúc nhích, bên kia Lê Dương đang đeo tai nghe mà nói chuyện điện thoại, không ai chú ý tới Mộc Như Lam.
Phỏng chừng không phải Mễ Na thì chính là Lê Dương…
Mộc Như Lam ngồi xuống, ba lô trên người đựng quần áo của ba ngày tới, cô cũng lười treo lên, dù sao thì người ta chỉ thấy cái áo khoác mặc ngoài, nào có ai để ý đồ bên trong nhăn hay thẳng, vì vậy cô ném ba lô vào tủ quần áo, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, cả ngày chống nạng đi tới đi lui, đúng là mệt chết người.
Bên ký túc xá nam, bởi vì Lam Nhất Dương không có tham gia kỳ trung khảo, thành tích thì ở mức thấp nên một lần nữa bị liệt vào lớp F, không ngờ lại được xếp cùng phòng với Đoạn Nghiêu, Lễ Thân và Lưu Bùi Dương.
Lam Nhất Dương từ trưa nay tới giờ vẫn chìm trong trạng thái thất hồn lạc phách, lúc này hắn ngồi trên giường, đôi mắt không có tiêu cự ngơ ngác nhìn về phía Lưu Bùi Dương đang soi gương.
Lưu Bùi Dương vừa soi gương thưởng thức mỹ mạo của bản thân, vừa thở dài nói với hai người bạn kia, “Ai… Thật không ngờ, anh ta lại mê đảo một đứa đồng tính như tớ, đáng tiếc, tuy rằng người này bộ dáng rất đẹp lại rất có hương vị, nhưng mà lòng tớ đã có người chiếm rồi, Lam Lam một ngày còn chưa nói yêu tớ, tớ liền một ngày không làm công.”
Lễ Thân vừa mới mở máy tính chuẩn bị sử dụng, nghe Lưu Bùi Dương nói vậy, thiếu chút nữa là đập luôn cái máy tính lên đầu cậu ta, “Cứ nói phứt ra là cậu chỉ làm thụ đi!”
“Biết sao được, ai bảo tiểu đệ nhà tớ chỉ đối với Lam Lam mới ‘lên’ nổi.” Lưu Bùi Dương nhún nhún vai, ra vẻ thực bất đắc dĩ.
Đang chơi điện thoại, Đoạn Nghiêu đột nhiên đá chiếc gối ôm nện thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Bùi Dương, hắn liền la lên, “Ái da, nói giỡn thôi nói giỡn thôi.”
Lễ Thân lắc đầu, ở trước mặt Đoạn Nghiêu mà dám đùa giỡn Mộc Như Lam, chán sống rồi chắc?
“Nói mới nhớ, chuyện của Kim gia được giải quyết êm xuôi chính là tại thằng tiểu đệ của cậu ta giở trò quỷ.” Lễ Thân nhìn Lam Nhất Dương đang ngẩn người, thậm chí còn không thèm nhỏ giọng lại.
Sự nhu nhược và vẻ yếu đuối luôn luôn khiến nam sinh dâng lên lòng bảo hộ, đồng thời cũng giúp Bạch Tố Tình trở thành người vô tội mỗi khi có chuyện ngoài ý muốn. Tuy rằng sẽ phải hứng chịu sự căm ghét của các nữ sinh, nhưng cũng có thể làm cho đối phương mất cảnh giác, mà đánh úp lại chính là cách tốt nhất để khắc sâu ấn tượng vào lòng người.
Về phần khác, à, cô ta đã tìm được một đồng minh rất tốt.
Trong số học sinh chuyển từ sơ trung lên trung học, có hai phần tư ủng hộ Mộc Như Lam, một phần tư ủng hộ Thư Mẫn, chỉ cần Bạch Tố Tình kiên trì bám lấy Thư Mẫn thì một phần tư đó cũng sẽ đứng về phía cô ta. Việc tiếp theo chính là ra sức lôi kéo những học sinh trường khác, tuy số lượng không thể so với đám fan đông đúc của Mộc Như Lam, nhưng cũng đủ để làm một số chuyện.
Hơn nữa, hiệu quả của vở kịch hôm qua cũng không nhỏ đâu, không chỉ những người không quen biết Mộc Như Lam mà cả các học sinh Tử Viên cũng bắt đầu tìm hiểu cô ta là ai, thậm chí còn thoáng thấy dấu hiệu ủng hộ.
Khả năng tưởng tượng của con người quả thật quá mạnh mẽ, cô ta mới chỉ dẫn đường có một chút, bọn họ liền nghĩ rằng Mộc Như Lam chính là Tiểu Lam cười trên nỗi đau người khác, Bạch Tố Tình chính là Tiểu Tình kiên cường đến đáng thương.
Thiên sứ a, thiên sứ xinh đẹp người người yêu mến a, một ngày nào đó, ta sẽ biến mi trở thành ác ma người người căm hận! Còn bây giờ, cứ từ từ khiến người ta ganh ghét đi, đợi đến lúc con thú trong người bọn chúng không thể kiềm được nữa, lại từ từ tận hưởng cảm giác bị xé thành từng mảnh ha ha ha ha…
Mộc Như Lam vén rèm cửa nhìn Bạch Tố Tình đang được đám người hộ tống rời đi, trên môi cô nở một nụ cười, một nụ cười rất sâu.
Chà, em gái đáng yêu trông sung sướng thật đấy, chơi vui lắm có phải không? Nếu vậy thì tốt quá, chị đây thích nhất là nhìn biểu tình của mọi người mỗi khi rớt từ thiên đàng xuống địa ngục… nó đẹp lắm, đẹp đến mức liên tục chui vào giấc mơ của chị ha ha ha.
“Lam Lam, mình xong rồi, cậu mau đi đánh răng rửa mặt đi.” Mễ Na vừa vỗ hai má vừa bước ra khỏi phòng tắm, thấy Thái Sử Nương Tử vẫn nằm bẹp trên giường không chịu dậy, cô đảo mắt, “Còn ngủ nữa hả?”
“Ôi… giường của Lam Lam thật thoải mái.” Thái Sử Nương Tử nháy mắt với Mộc Như Lam, “Lam Lam, buối tối mình đến đây ngủ chung với cậu được không?”
“Không được!” Mễ Na phồng má, đến cô còn chưa được ngủ cùng Mộc Như Lam đâu!
Thái Sử Nương Tử không thèm để ý, chỉ ngẩng cổ chớp chớp mắt, tựa như một chú cún con đang chờ chủ nhân xoa đầu.
Mộc Như Lam cười khẽ, “Được.”
“Mình cũng muốn!” Mễ Na vội chen vào.
“Giường nhỏ thế sao chứa nổi ba người!” Thái Sử Nương Tử trừng mắt, cái người này, làm bóng đèn vui lắm à!
“Ghép giường của mình với giường của Lam Lam là được.” Mễ Na cứng rắn quyết định.
Mộc Như Lam chống nạng đi vào phòng tắm, đối với hai cô bạn đang biến mình thành đồ chơi để tranh nhau, cô chỉ có thể sủng nịch chiều theo.
Phòng tắm rất sạch sẽvà gọn gàng, Mộc Như Lam nhìn chính mình trong gương, ngón tay khô ráo chậm rãi di chuyển trên mặt kính ẩm ướt, vẽ nên một khuôn mặt ác ma đang mỉm cười cay độc.
“Thật đẹp.” Mộc Như Lam nhoẻn miệng hài lòng, cô cầm lấy bàn chải và kem đánh răng, nhẹ nhàng ngâm nga một bài ca nhàn nhã.
Khuôn mặt ác ma nhanh chóng bị những giọt nước cuốn đi, tựa như chưa bao giờ xuất hiện…