Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 66 :

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


3.



Mộc Như Lam đầu đầy mồ hôi nằm mệt mỏi trên giường, tuy đã uống thuốc giảm đau nhưng vẫn còn cảm thấy rất khó chịu. Ngay khi cô nghĩ mình sắp hủy luôn cái giường dưới thân, Mặc Khiêm Nhân cuối cùng cũng mang về mấy gói băng vệ sinh.



Cô gái nằm trên giường, cuộn mình trong đau đớn, sắc mặt cô tái nhợt, mái tóc đen hỗn độn ẩm ướt nổi bật giữa tấm ga trải màu trắng, vài sợi dính lên mặt cô, nhìn qua mỏng manh dễ vỡ như thủy tinh, quả thực giống hệt một chú chim non đang chờ thức ăn, mềm mại, yếu ớt, và rất cần được chăm sóc.



Cước bộ của Mặc Khiêm Nhân thoáng sựng lại, cánh tay đang định đưa đồ cũng dừng giữa không trung, thân thể dường như không còn tuân theo sự điều khiển của lý trí, hắn bước đến ôm lấy cô gái đang nằm trên giường, giúp cô cầm chắc cái giá truyền dịch, từ từ đi vào trong nhà vệ sinh.



“Mặc tiên sinh…” Mộc Như Lam có chút lúng túng khi nhận ra đây là tình huống gì.



“Nhanh lên, năm phút sau tôi sẽ tiến vào.” Mặc Khiêm Nhân thả người trong tay ngồi lên trên bồn câu rồi thản nhiên nhét túi đồ vào lòng cô, nói xong liền đi ra khỏi nhà vệ sinh, đồng thời tiện tay đem cửa đóng lại.



Mộc Như Lam ngồi trên bồn cầu, cúi đầu nhìn mấy gói đồ trong lòng, cô không khỏi bật cười, thật là, vậy mà cứ bảo mình không dịu dàng, mới nãy cô còn tưởng hắn định giúp cô cởi quần luôn ấy chứ, hoảng sợ nha, tuy cô là một kẻ biến thái nhưng cũng không phải không có tiết tháo a.



Mặc Khiêm Nhân đứng ở cửa nhà vệ sinh, tay sờ sờ lỗ tai, lại là một mảnh nóng bỏng.



Tầm mắt đảo qua đống lộn xộn trên giường, nhìn thấy ga trải nhiễm một chút màu đỏ, lỗ tai Mặc Khiêm Nhân càng thêm nóng, hắn lấy di động đánh một cú điện thoại.



Năm phút sau, Mộc Như Lam đã sửa sang xong xuôi. Nghĩ đến việc mình để lại một điểm màu đỏ trên ga giường, cô bỗng có một loại hối hận mang tên “biết vậy không vào đây”, không biết đã là lần thứ mấy cô chật vật trước mặt Mặc Khiêm Nhân như thế.



Một chân bó bột một chân lành nhưng cũng đủ để Mộc Như Lam tự mình kéo quần lên, vì vậy cô “vô sỉ” chờ Mặc Khiêm Nhân tiến vào ôm mình ra ngoài, thế nhưng năm phút trôi qua đã lâu mà đối phương vẫn chưa có động tĩnh gì.



“Mặc tiên sinh...” Mộc Như Lam bắt đầu gọi.



“Chờ một chút.” Bên ngoài truyền đến một giọng nói lạnh lùng mang theo hương vị của băng tuyết.



“… À.” Mộc Như Lam tuy khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi chờ trên bồn cầu.




“Mẹ, mẹ bình tĩnh chút đi, từng này tuổi rồi thì đừng có làm vẻ mặt bỉ ổi ấy nữa. Mẹ quên là con còn phải mang theo một chén nước đường đỏ à?” Lục Tử Mạnh nhiều năm quanh quẩn trong các bụi hoa, vừa nghe đến nước đường đỏ là lập tức biết chuyện gì xảy ra, làm sao có thể hiểu sai được.



Biểu tình trên mặt Lục mụ mụ cứng đi một chút, giây tiếp theo lại bật nhạc, “Ây dà, nước đường đỏ à… Vậy cũng tốt! Mặc Khiêm Nhân nhà chúng ta biết chăm sóc phụ nữ!” Tuy có hơi tiếc khi không phải chuyện kia, bất quá, nghĩ đến việc một người quanh năm suốt tháng ở lỳ trong cái nhà tù biến thái tại California, bị đám biến thái gọi là “bạo quân” như Mặc Khiêm Nhân mà cuối cùng cũng biết đến tình cảm nữ nhi tình trường, Lục mụ mụ vẫn cảm thấy vui mừng tựa nhà có con trai trưởng thành, Mặc lão gia quả thật chính xác khi bắt nó trở về Trung Quốc một chuyến!



Lục Tử Mạnh đảo mắt, thật là, đừng đứng trước mặt con trai mà làm ra vẻ mẹ ruột của đứa khác có được không trời?



“Mẹ đừng vội mừng, con cũng không chắc người trong phòng có đúng là Mộc Như Lam hay không.” Lục Tử Mạnh kéo bát canh trên bàn lại gần, chậm rãi húp, tiện miệng hắt một gáo nước lạnh lên Lục mụ mụ.



Lục mụ mụ liền đập đầu hắn một cái, “Nói linh tinh, đừng tưởng mẹ không biết Khiêm Nhân ở lại nước lâu như vậy là vì Lam Lam, riêng điểm đó thôi là đã đủ để mẹ cậu dùng mọi thủ đoạn sắp đặt…”



“Mẹ ‘làm loạn’ thì có chứ ‘sắp đặt’ cái gì*.” Lục Tử Mạnh tiếp tục hắt mẹ mình thêm một gáo nước lạnh, không phải hắn bất hiếu, chỉ là thật sự cảm thấy buồn nôn, Lam Lam… Gọi thân mật như thế trong khi mẹ mới gặp người ta có vài lần! Còn nói cái gì mà dùng mọi thủ đoạn, hắn cam đoan là tế bào tình cảm của Mặc Khiêm Nhân đã bị phân hủy hết cả rồi, giống như hồi trung học hắn giúp hoa khôi gửi thư tình cho Mặc Khiêm Nhân, kết quả là, Mặc Khiêm Nhân xem xong liền nói—— câu văn còn rất nhiều lỗi, cần cải thiện, sau này đừng đem mấy loại văn chương không chuẩn mực đến làm phiền tôi.



*Sắp đặt (chỉnh hợp), làm loạn (giảo hợp): Trong tiếng TQ, hai từ này trái nghĩa nhưng đọc gần giống nên có thể coi như Lục Tử Mạnh đang chơi chữ.



“Chậc!” Lục mụ mụ muốn đập Lục Tử Mạnh một cái nữa nhưng lại không nỡ, cuối cùng chỉ có thể trừng mắt lườm hắn, “Con đừng mơ đến chuyện bàng quan đứng ngoài, lão nương bày kế hoạch, con phải đi thực hiện!”



“Mẹ nghĩ đến cái chân gãy của con mà buông tha cho con đi!”



“Bác sĩ nói hai tuần sau là có thể tháo bột.”



“Mẹ nghĩ đến mấy tháng cấm dục của con…”



“Mẹ nhớ Kha gia có một cô bé rất thích con…”



“Mẹ già, ngài có gì phân phó thì cứ nói đi, tiểu nhân con dù lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ hoàn thành ý chỉ của thái hậu ngài!”