Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 67 :
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
4.
Mộc Như Lam nằm tĩnh dưỡng cả ngày, trong phòng y tế gió lạnh hiu hắt, yên tĩnh không một tiếng động.
Mà ở bên ngoài thì hoàn toàn trái ngược, ánh mặt trời chói chang, trận đấu giữa các học sinh liên tục diễn ra, mọi người đùa giỡn ồn ào náo nhiệt. Tóm lại, Âu Khải Thần đã rất đúng đắn khi quyết định tạm thời phong tỏa diễn đàn trường, chí ít thì cả buổi sáng trôi qua, số học sinh biết chuyện chỉ chiếm một lượng nhỏ.
Thời điểm Mộc Như Sâm bị Chu Nhã Nhã lôi đi ăn sáng, Mộc Như Lâm đang kết thúc bữa sáng bằng hai cái bánh bao và một hộp sữa, sau đó lập tức lao tới câu lạc bộ khoa học của Tử Viên, tác phẩm dự thi của cậu đã sớm được chuẩn bị tốt trong đó, nhưng để đề phòng vạn nhất, cậu vẫn nên tự mình kiểm tra thì hơn.
Vì vậy, Mộc Như Lâm – người ngồi lì trong phòng khoa học cả buổi sáng, không hề hay biết những chuyện đã xảy ra. Tới tận lúc Mộc Như Sâm vác khuôn mặt âm trầm đến tìm cậu, suy nghĩ của cậu cũng chỉ dừng ở việc con bé Chu Nhã Nhã kia đúng là tật xấu không chừa, chọc Mộc Như Sâm tức đến mức này, đừng nói là muốn nắm Mộc Như Sâm trong tay, chỉ sợ ngay cả việc có được sắc mặt hòa nhã của Mộc Như Sâm cũng đã là không thể nào. Mãi đến thời gian ăn cơm trưa, hai anh em cùng ra khỏi phòng khoa học, Mộc Như Sâm sau khi bình ổn tâm tình liền mở miệng nói muốn thăm Mộc Như Lam, lúc đó Mộc Như Lâm mới biết được mọi chuyện, vừa nghe xong, khuôn mặt cậu ngay lập tức biến sắc.
Bị đánh?!
Hai chữ này đúng là khiến người nghe vừa khó tin vừa khó chấp nhận! Trong trí nhớ của Mộc Như Lâm, Mộc Như Lam từ nhỏ đến lớn – ngoại trừ một lần bị bắt cóc ngoài ý muốn – thì vẫn luôn sống trong yêu thương bảo bọc, ai dám đụng vào cô?! Đến cả Mộc Chấn Dương và Kha Uyển Tình cho tới giờ cũng chưa dám đụng vào Mộc Như Lam dù chỉ một chút! Vậy mà bây giờ cô lại bị Chu Nhã Nhã đánh! Đã vậy còn nghiêm trọng tới mức não chấn động, phải nằm phòng y tế?!
Mộc Như Lâm quả thực bị chọc điên rồi, cậu không nhịn nổi lửa giận, trực tiếp giáng cho Mộc Như Sâm một quyền, mẹ nó, cậu ta có mặt ngay tại đó mà lại để cho chuyện như vậy xảy ra, sao cậu ta không đi chết luôn đi!
Mộc Như Sâm không đánh trả, vốn trong thâm tâm cậu cũng rất áy náy tự trách, thực không có mặt mũi đi gặp Mộc Như Lam, bây giờ bị Mộc Như Lâm hung hăng tẩn một trận như vậy, trái lại cậu còn cảm thấy thoải mái.
Tới giờ ăn cơm trưa, học sinh hai học viện đều tụ tập cùng một chỗ, chuyện này mới bắt đầu truyền ra từ một người không giữ mồm giữ miệng, tin tức lan hết bàn này sang bàn khác, làm cho Chu Nhã Nhã – lúc này đã đi tới trước cửa nhà ăn với ý định sẽ không trốn tránh – lập tức dừng cước bộ. Vừa nghe thấy bên trong bắt đầu vang lên những tràng chửi rủa mạt sát không thương tiếc, cô ta liền lặng lẽ rời đi, hơn nữa còn lấy tốc độ nhanh nhất mà quay về ký túc xá dọn dẹp đồ đạc, tức tốc rời khỏi Tử Viên.
Vắng một Chu Nhã Nhã cùng một Bạch Tố Tình, các trận đấu cạnh tranh giữa hai trường vẫn tiếp tục tiến hành, tuy nhiên, việc tìm không thấy kẻ đầu sỏ để phát tiết và không thể lên diễn đàn chửi bới Chu Nhã Nhã đã khiến fan của Mộc Như Lam nghẹn một cỗ lửa giận có thể thiêu chết người, tất cả đều nhất trí là sẽ quyết liệt xử lý Chu Nhã Nhã ngay sau khi trở về Lưu Tư Lan... Con gái thị trưởng à? Con gái thị trưởng thì thế nào? Ở xã hội này, thị trưởng là chức vị không thể thừa kế. Bọn họ người đông thế mạnh như vậy chẳng lẽ lại sợ một tên thị trưởng sao?
Dĩ nhiên là bản thân Chu thị trưởng cũng tự nhận thức được điều này, cho nên ngay sau khi biết chuyện, ông ta liền vội vàng đi tìm Âu chủ tịch nhờ hỗ trợ giải quyết.
Nhưng dù vậy mọi chuyện vẫn trở nên ồn ào, chẳng bao lâu sau, một đoạn phim ngắn quay lại cảnh Chu Nhã Nhã đánh Mộc Như Lam đã bị tung lên mạng. Với tốc độ truyền bá của Internet, vào ngay tối hôm đó, Mộc Như Lam đang nằm ở phòng y tế liền nhận được một cú điện thoại từ Hồng Kông do cậu nhỏ Kha Thế Tình của cô gọi đến.
“Sau khi xem xong đoạn phim, ông ngoại cháu xém tí nữa là tức đến lên cơn đau tim, mọi người phải khuyên nhủ mãi mới chịu uống thuốc rồi ngủ, trước khi ngủ còn dặn ngày mai phải gọi điện cho cháu đấy…” Âm thanh ôn nhuận từ đầu bên kia truyền tới, Mộc Như Lam có thể tưởng tượng ra hình ảnh một nam nhân thanh nhã như cúc với chiếc áo sáng màu kiểu Tôn Trung Sơn, hắn ngồi trên mặt sàn được trải bằng chiếu tatami, vừa sửa sang chậu lan trên bàn vừa thong thả nói chuyện điện thoại với cô.
Kha lão gia thời trẻ vốn là một tên đàn ông phong lưu đa tình, nói theo kiểu cổ đại thì chính là nhất thê tam thiếp, người vợ chính thức đương nhiên được đảm nhiện chức vụ Kha gia chủ mẫu, còn ba người kia thì ngay cả danh phận cũng không có, vì thế liền xưng hô chung là di thái thái (vợ bé). Gia đình như thế, chính thê thì mất mặt, ba người còn lại cũng hổ thẹn không kém, nhưng rốt cuộc bốn người vẫn phải sinh hoạt và tranh đấu gay gắt tại Kha gia y như một hậu cung.
Người vợ chính thức Trương Hân Vinh là tiểu thư trong gia đình một thợ kim hoàn giàu có, cả đời bà chỉ sinh một nữ nhi là Kha Uyển Tình, mấy năm trước vì u uất trong lòng mà qua đời. Ba vị di thái thái đều là con nhà nghèo hoặc nữ tử phong trần, nhờ mang thai nên mới được bước vào cửa lớn Kha gia, dì cả và dì hai mỗi người sinh một đứa con trai, còn dì ba thì bị sinh non, mãi đến tận mười năm sau mới sinh được một tiểu nhi tử không được yêu thương là Kha Thế Tình.
Mẹ Kha Thế Tình mang thai vào lúc Kha lão gia hơn năm mươi tuổi nên bà đã phải gánh chịu không ít hiềm nghi. Mặc dù cuối cùng cũng chứng minh được Kha Thế Tình chính là con trai ruột của Kha lão gia nhưng chuyện vốn đơn giản lại bị nháo thành sự tình nghiêm trọng, vì vậy niềm vui sướng ban đầu cũng dần bị nhấn chìm trong nỗi mất mặt. Tuy ăn mặc ở của hai mẹ con được cung cấp không thiếu thốn, nhưng cũng chẳng dư thừa là bao.
Đổng Kỳ không điều tra thân phận cô gái. Thế giới của hắn quá hắc ám, loại sinh vật tinh thuần này, sợ là chỉ đứng gần cũng có thể bị hắn nhiễm bẩn, vì vậy hắn thà cho rằng đây chỉ là một ảo giác xinh đẹp mà mình vô tình bắt gặp; còn về phần Kha Uyển Tình đi ngay cạnh Mộc Như Lam, ngại quá, khi đó hắn hoàn toàn không để tâm.
Có điều, ảo giác này đã để lại cho hắn một ảnh hưởng lớn đến ngoài ý muốn.
Đổng Kỳ rút tấm ảnh ra khỏi mặt kính, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp.
...
Đêm đen, luôn che giấu tội ác.
Trong khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa, công trình của Kim gia rốt cuộc đã xây xong, đây là một dãy phòng nghỉ liền nhau nằm sau sân chơi golf, chỉ có một tầng, màu sơn chủ đạo là trắng và đỏ, thoạt nhìn rất giống những căn nhà nhỏ trong truyện cổ tích, cực kỳ đáng yêu.
Nhóm công nhân đã phải tăng ca liên tục trong hơn hai tháng, bọn họ mệt mỏi duỗi thẳng tấm lưng đau nhức, “Đi thôi đi thôi, mãi mới xong, mẹ nó, lưng ông sắp gãy đến nơi rồi.”
“Này, đi ăn khuya đi.”
“Ha ha ha, hôm nay tôi bao, đi nhanh lên nào.”
Đám công nhân dọn dẹp đồ đạc xong xuôi thì vươn tay cúp cầu dao, dãy phòng mới tinh lập tức chìm trong bóng tối.
Bọn họ đi ra khỏi phòng, gió thu rét cóng quất từng đợt vào người, cả đám không khỏi kéo cao cổ áo.
“Đến lúc phải chuẩn bị quần áo mùa đông rồi.” Tay đốc công đi trước run run nói, ông ta đưa mắt nhìn bốn bề cây cao, nghe thấy tiếng lá bị gió thổi xào xạc, bỗng dưng thấy ớn lạnh cả người. Nghe nói nguyên nhân Kim gia xây dựng khu nghỉ dưỡng này là do có ông thầy bói nào đó bảo phong thủy nơi đây rất tốt, dễ sinh tiền, đốc công chẳng biết vị trí nơi đây có gì tốt, cũng chẳng hiểu nổi tư tưởng của người giàu, ông ta chỉ cảm thấy, chỗ này u ám hệt như một thung lũng đầy những nấm mồ hoang.
“A, tôi bỏ quên di động mất rồi!” Một công nhân trẻ tuổi hốt hoảng sờ sờ túi áo.
“Thật là lắm chuyện, đi nhanh đi, chúng tôi đứng chờ ở ngoài.” Đốc công phất phất tay.
“Được.” Người trẻ tuổi nói xong liền chạy ngược về phía phòng nghỉ.
Vừa mới bước vào phòng, bóng tối lập tức bao trùm lấy anh ta, bốn bề tịch liêu, chỗ này chưa có người ở nên khắp nơi lạnh lẽo không chút nhân khí. Bước chân người trẻ tuổi dần chậm lại, không biết là vì quá tối hay là vì nơi này cách xa thành phố, xung quanh vắng vẻ lại rậm rạp bóng cây, anh ta bắt đầu thấy sờ sợ.