Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 68 :

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


1.



Người trẻ tuổi muốn bật đèn, ngặt nỗi công tắc lại nằm ở bên ngoài, anh ta đi vào rồi nên cũng lười quay ngược ra, thế là đành đánh liều bước tiếp.



Trông thì có vẻ nhỏ nhưng thực chất mỗi căn phòng có đến bốn gian, gian nào cũng tinh xảo đáng yêu. Người trẻ tuổi mượn chút ánh trăng để mở cánh cửa thứ nhất, tầm mắt đảo xung quanh, vẫn chưa tìm thấy thứ ánh sáng phát ra từ điện thoại của mình. Anh ta chuyển sang gian phòng thứ hai, không biết có phải vì cửa sổ ở đây chưa đóng hay không, người trẻ tuổi vừa mới bước vào thì một trận gió lạnh đột ngột ập tới khiến anh ta run rẩy cả người.



Bốn bề tịch mịch.



Người trẻ tuổi tiếp tục đưa mắt tìm kiếm, phát hiện ở góc tường có một chút ánh sáng chớp chớp lòe lòe, anh ta liền vui vẻ chạy qua xem, quả nhiên là điện thoại của mình. Gió đêm thổi tới làm mấy sợi tóc lòa xòa vướng vào mắt, người trẻ tuổi không khỏi nhíu mi, anh ta đứng dậy, lơ đãng ngẩng đầu. Bất thình lình, một cái bóng đen với tư thế vặn vẹo đột ngột xuất hiện ngay trước mặt anh ta, khoảng cách chưa đến hai mươi cm, anh ta hoảng sợ hét lên một tiếng, ngã ngồi ra đất, tiếng hét chói tai vang vọng giữa dãy nhà trống rỗng.



Người trẻ tuổi sợ đến tái mặt, thế nhưng khi nhìn kỹ lại thì nơi đó chỉ còn một mặt tường trắng toát, hoàn toàn không có bóng người nào. Anh ta run run đứng dậy, ba chân bốn cẳng lao nhanh ra ngoài.



Gió đêm không ngừng lùa qua ô cửa sổ mở toang, vài tờ báo cũ kỹ trượt nhẹ trên mặt sàn, ma sát ra một chùm âm thanh thô ráp. Tại bức tường bên cạnh cửa sổ, dưới lớp ánh trăng lành lạnh mỏng manh, bên trong tựa hồ cất giấu một thứ gì đó, ẩn ẩn hiện hiện…



Nhóm công nhân đứng chờ ở ngoài đã bắt đầu mất kiên nhẫn, thấy người trẻ tuổi hốt hoảng lảo đảo chạy tới, tay đốc công tính tình hào sảng liền cười rộ lên, “Cậu gặp phải quỷ đấy à?”



Người trẻ tuổi thấy đám đông thì thở phào một hơi, thế nhưng vẫn chưa hết sợ hãi, “Tôi thấy chỗ này thật mờ ám…”



“Ha ha ha, vậy mà mấy ông thầy bói lại bảo nó là đất sinh tiền đấy.”



“Đúng đúng đúng, tôi nghe nói, lúc nơi này còn chưa xây xong là đã có rất nhiều người đến đăng kí rồi, bọn họ chỉ chờ tới khi hoàn thành thì sẽ vào ở ngay, đúng là kẻ có tiền!”



“Chẳng phải hôm trước có một phụ nữ đến đây xem phòng sao? Nghe nói đã mua một căn.”



“Phải phải phải, nữ nhân kia không phải đẹp vừa đâu, ngực tấn công mông phòng thủ, chậc chậc… Đúng rồi, hình như cô ta làm nghề pháp y, mỗi ngày ở chung với xác chết như thế, liệu có cô đơn quá mà hóa hư hỏng không đây ha ha ha…”



“Tên háo sắc này…”



“…” Nhóm người bàn luận thật ầm ĩ, người trẻ tuổi cũng dần dần vứt cảnh tượng lúc nãy ra sau đầu, vui vẻ rời đi cùng đồng nghiệp.








“Cảm thấy rất thú vị a, thế nào, trả lời đi?”



Mặc Khiêm Nhân trầm mặc hai giây, giọng nói lạnh nhạt chậm rãi vang lên, “Xác chết đứng thẳng là một kiểu chuột rút đặc biệt, cũng có thể gọi là một hiện tượng co cứng tử thi khá hiếm thấy. Nguyên nhân hình thành là vì người chết không trải qua giai đoạn giãn sợi cơ bắp, trong khoảnh khắc lâm chung, cơ bắp nháy mắt bị co rút lại, nhanh chóng hình thành hiện tượng co cứng tử thi, khiến cho cơ thể cố định tại tư thế lúc sắp chết. Thông thường, hiện tượng này phát sinh trong trường hợp tinh thần căng thẳng cực độ hoặc chấn thương não, đôi lúc còn xảy ra khi tủy não bị chấn thương cơ học nghiêm trọng.”



Bởi thế mới nói, đừng tin vào mấy cái tình tiết phim ảnh như người hùng vĩ đại đến mức chết vẫn đứng thẳng, chúng căn bản chỉ là trò lừa bịp, trừ khi phát sinh hiện tượng tử thi co cứng toàn bộ, bằng không, xùy, có mơ mới thẳng nổi.



Mộc Như Lam vừa gật đầu vừa mấp máy môi lặp lại những gì Mặc Khiêm Nhân nói, cô nhanh chóng động não tiếp thu tri thức hắn đem đến, sau đó tiếp tục hỏi, “Vậy nguyên nhân người tự sát sau khi chết vẫn còn cầm công cụ tự sát, cũng là vì tử thi co cứng?”



“Đó là hiện tượng tử thi co cứng cục bộ, phổ biến hơn.”



“À…”



Mộc Như Lam không nói gì thêm, Mặc Khiêm Nhân chỉ nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của cô, ngoài ra còn có cả tiếng vang sàn sạt của ngòi bút ma sát với mặt giấy.



Đáng lẽ hắn nên cắt đứt cú điện thoại này, thế nhưng không, hắn cầm di động đi đến bên cạnh chiếc cửa sổ sát đất, tay đút túi quần, mắt nhìn phong cảnh bên ngoài —— Lục Tử Mạnh bị Lục ba ba véo lỗ tai giáo huấn.



Qua một hồi lâu, đầu dây bên kia lại tiếp tục truyền đến giọng nói thoải mái của Mộc Như Lam, “Vậy, nếu muốn thi thể một người phát sinh hiện tượng co cứng toàn thân thì phải làm thế nào? Thần kinh căng thẳng cực độ, tức là phải làm cho đối phương biết mình sắp bị giết thì mới có thể căng thẳng cực độ đúng không? Giả sử tôi siết một sợi dây mỏng hoặc dây đàn piano quanh cổ người kia, sau đó đẩy hắn xuống từ tòa nhà cao hơn mười thước, đầu hắn bị cắt đứt, lúc thi thể rơi xuống mặt đất, liệu có đạt đến trạng thái toàn thân đứng thẳng chưa?”



“Mộc Như Lam!” Mặc Khiêm Nhân nhướn mày, giọng nói đạm mạc đột ngột chuyển nghiêm túc, cô cứ ra vẻ muốn đi thực hành như thế, có phải quá kiêu ngạo rồi không? Chẳng lẽ cô đã quên rằng hắn vẫn đang điều tra chứng cứ phạm tội của mình sao?



“Tôi đây.” Âm thanh của Mộc Như Lam thoáng mang theo ý cười, tựa hồ đang trêu cợt hắn.



Mặc Khiêm Nhân cảm thấy có chút phiền não, “Cô rốt cuộc muốn làm gì?”



“Thôi…” Mộc Như Lam nhún nhún vai, cô mỉm cười gấp sách lại, đôi mắt xinh đẹp cong cong như hai vầng trăng khuyết, “Mặc tiên sinh đã không an tâm đến thế thì cứ theo dõi tôi thật gắt gao là được. Cho dù anh bám sát một tấc không rời, tôi cũng không ngại đâu.”



Mặc Khiêm Nhân nhìn hình ảnh của chính mình trên khung cửa kính, đôi môi mím thành một đường thẳng.



“Này, Mặc tiên sinh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy, nếu cứ như vậy mà rơi xuống đất, khối thi thể kia liệu có đạt đến trạng thái đứng thẳng không?”