Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 70 :
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Thời gian như nước chảy, đến nhanh, đi cũng vội vàng.
Thấm thoát đã mấy ngày trôi qua.
Sớm tinh mơ, Mặc Khiêm Nhân vừa ra công viên tản bộ thì đột nhiên bị vài
viên cảnh sát lạ mặt chặn đường, thô lỗ mời thẳng đến “cục cảnh sát”, sở dĩ phải đặt trong dấu ngoặc kép là vì cục cảnh sát này chỉ là một gian
phòng cho thuê, diện tích nhỏ hẹp, cả phòng có đúng một ô cửa sổ nhỏ nằm sát trên cao, thoạt nhìn chẳng khác gì một nhà giam.
Mặc Khiêm
Nhân ngồi vắt chân trước mặt bàn, lạnh lùng nhìn bốn tên đàn ông mặc áo
cảnh sát đang đứng đối diện, giống như người bị thẩm vấn là bọn họ chứ
không phải hắn.
“Chúng tôi nhận được báo án, Kim thiếu gia Kim
Bưu Hổ ở bệnh viện bị kẻ nặc danh giả thần giả quỷ đe dọa ác ý, trong
quá trình điều tra, các nhân chứng có mặt tại hiện trường cho biết,
những vật chứng phạm tội đều đã bị cậu mang đi!” Người nói là một cảnh
sát trung niên hơi gầy yếu, vẻ mặt nghiêm túc, vừa dứt lời liền đập tay
thật mạnh xuống mặt bàn, lớn tiếng nói, “Hiện tại chúng tôi nghi ngờ cậu và kẻ tội phạm kia là đồng lõa với nhau, tôi khuyên cậu nên thành thật
khai báo người đứng đằng sau mọi chuyện là ai, bằng không chúng tôi buộc phải dùng biện pháp mạnh!”
Xã hội này tồn tại rất nhiều mặt tối
mà mọi người không nhìn thấy, và màn kịch đang xảy ra trước mặt chính là một trong số đó – những tên cảnh sát bắt người và dụng hình phi pháp.
Mặc Khiêm Nhân nhìn bọn họ một lượt, thản nhiên lên tiếng, “Nếu Kim gia
không muốn đối đầu với Lục gia nhưng đồng thời cũng không cam lòng bỏ
qua cho kẻ đã đe dọa Kim Bưu Hổ, vậy thì phải theo đúng trình tự pháp
luật mà giải quyết. Còn với phương thức này của các người... cẩn thận
kẻo hối hận.”
Tên cảnh sát đầu lĩnh nghe thế thì không khỏi chột
dạ, gã trợn mắt nhìn Mặc Khiêm Nhân, không ngờ người này lại hiểu biết
rõ như vậy! Thế nhưng sang giây tiếp theo, gã lại khôi phục vẻ hung ác,
gã có Kim gia làm hậu thuẫn thì việc gì phải sợ tên thường dân ăn nhờ ở
đậu này cơ chứ? Mà cho dù không phải thường dân thì thế nào? Gã chính là kẻ góp tay làm giả vật chứng để qua mặt mọi người việc Kim Bưu Hổ hại
chết hai cô gái trẻ năm xưa, nhiêu đó thôi là đã đủ để Kim gia liều mạng bảo hộ gã rồi.
Tầm mắt khó coi quét qua Mặc Khiêm Nhân ngồi phía đối diện, yết hầu hơi động, gã nuốt một ngụm nước miếng. Đúng vậy, mặc
nhiên nghĩ tới trường hợp này, nếu trên trời tự nhiên giáng xuống một
thi thể không đầu, điều đặc biệt là thi thể này không ngã mà đứng, thì
người chứng kiến cảnh đó hẳn sẽ bị dọa phát rồ, đến nỗi phải gặp ác mộng suốt một thời gian dài nhỉ?”
“Mộc Như Lam, bỏ ngay cái ý tưởng
bất bình thường này đi.” Đôi mắt Mặc Khiêm Nhân càng lúc càng lạnh, “Làm một người bình thường thì loại ý tưởng như thế không nên tồn tại.”
“Vậy sao?” Mộc Như Lam cười nhìn Mặc Khiêm Nhân, “Mà nói tới, tôi rất tò mò
với chức nghiệp của Mặc tiên sinh đấy. Không phải cảnh sát nhưng thỉnh
thoảng lại làm vài việc của cảnh sát, biểu hiện có điểm giống như một
thám tử, hơn nữa còn rất am hiểu về y học... Là thám tử chăng? Hay là
luật sư chuyên ngành? ... Nếu không thì pháp y?”
“Năng lực trinh
thám của cô thật khiến người khác phải mở rộng tầm mắt.” Mặc Khiêm Nhân
thản nhiên nói, lỗ tai Mộc Như Lam nghe ra vài phần cười nhạo ác độc.
Mộc Như Lam gật gật đầu, cô biết mình không phải thiên tài gì nhưng cũng
không sợ lộ ra mặt ngu ngốc cho người ta xem, vì thế liền tiếp tục,
“Ừm... có khả năng suy luận của thám tử nhưng lại không phải là thám tử, không phải cảnh sát nhưng vẫn có thể làm chuyện của cảnh sát, cũng
không phải luật sư hay pháp y, vậy thì chỉ có thể là... Nhà tâm lý học?
Nhà tâm lý học tội phạm?”
Mộc Như Lam sửng sốt trợn to mắt, hắn
quá trẻ để làm một nhà tâm lý học tội phạm. Hơn nữa, đây chính là loại
người mà cô đề phòng nhất cũng tránh xa nhất, nào ngờ... lại gần đến như vậy.
Cánh tay hai người, cách nhau còn chưa tới mười phân….
“Có nên khen ngợi vì chỉ số thông minh của cô không quá thấp không?” Mặc
Khiêm Nhân vẫn duy trì vẻ mặt đạm mạc và giọng điệu thản nhiên, lời nói
phun ra như nọc độc.
“Đừng khách sáo.” Mộc Như Lam nhoẻn miệng, cười đến vô liêm sỉ.
“...”