Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 71 :

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Bởi vì không chỉ có

tâm tư dơ bẩn với chị gái mà còn để chị ấy bị thương ngay trước mặt mình nên dù rất muốn gặp nhưng Mộc Như Sâm vẫn tránh chạm mặt với Mộc Như

Lam suốt mấy ngày nay: cậu tranh thủ ăn cơm sớm hơn mọi người, ăn xong

liền trốn trong phòng, buổi tối thì suy nghĩ nhiều đến mất ngủ, buổi

sáng lại phải dậy sớm để chạy đến trường, tiếp tục trốn trốn tránh

tránh. Thế nên chẳng bao lâu sau, thể trọng của Mộc Như Sâm sút hẳn đi,

sắc mặt tiều tụy, hốc mắt trũng sâu, đôi mắt thì thâm quầng, chẳng còn

tí tẹo khí phách khỏe khoắn nào.



Mộc Như Lâm mặc dù lo lắng Mộc

Như Sâm sẽ đổ bệnh nhưng vẫn hy vọng tình trạng này kéo dài hơn một

chút, phải như thế thì mới hoàn toàn dập tắt được cái suy nghĩ không nên tồn tại kia. Vì vậy cậu thường cố tình đâm vào chỗ đau của Mộc Như Sâm, cố tình chỉ trích cái sai của cậu ta, để Mộc Như Sâm khắc sâu trong

lòng đến mức hổ thẹn không dám gặp Mộc Như Lam.



Tuy nhiên, phương pháp này rất nhanh đã mất tác dụng.



Sau một tuần cố gắng trốn tránh Mộc Như Lam, thiếu niên vẫn luôn bám dính chị gái cuối cùng cũng bộc phát di chứng.



Đến giờ nghỉ giữa trưa, hai anh em ăn xong cơm trưa thì liền trở về lớp

nghỉ ngơi. Trong lớp vẫn còn vài người bàn tán về sự kiện đoàn người ủng hộ dừng lại hành động trả thù Chu Nhã Nhã vì Mộc Như Lam lên tiếng, Mộc Như Sâm vừa nghe nhắc tới Mộc Như Lam thì ngay tức khắc vểnh tai lên,

ánh mắt càng lúc càng sáng, thật giống như được hồi sinh từ tro tàn.

Những lúc như thế này, Mộc Như Lâm sẽ mở miệng, bóng gió gợi lại những

chuyện có thể khiến Mộc Như Sâm tiếp tục áy náy.



Thế nhưng Mộc

Như Lâm lại quên rằng, lò xo bị nén lâu ngày, hoặc là mất đi lực đàn

hồi, hoặc là mạnh mẽ dội ngược lại, Mộc Như Sâm tuy rằng tính tình hấp

tấp nhưng cậu ta vẫn là anh trai song sinh của Mộc Như Lâm, mà trong một cặp song sinh cùng trứng thì chưa từng có trường hợp kẻ ngu ngốc người

thông minh.



“Mộc Như Lâm!” Mộc Như Sâm lạnh lùng cắt ngang lời nói của Mộc Như Lâm, đôi mắt có chút hung ác.



Bàn tay đang chuyển động khối rubik của Mộc Như Lâm chợt dừng lại, đôi mắt

giống hệt Mộc Như Sâm nhìn về phía phát ra tiếng gọi, “Chuyện gì?”



“Cậu thật sự nghĩ anh là kẻ ngốc sao?!” Mộc Như Sâm đứng bật dậy, động tác

ồn ào này làm các đồng học ngồi gần đó không khỏi nhìn qua, hai anh em

Mộc gia cãi nhau sao? Thật đúng là hiếm thấy.



Mộc Như Lâm híp
chút cảm giác tuyệt đỉnh.



Ngọn gió đầu đông rít lên từng cơn, Kha Uyển Tình xoa xoa hai tay, tự nhủ lần sau ra ngoài phải nhớ mang theo áo khoác.



Bất chợt, một tờ báo cũ kĩ bị gió thổi bay đến bên chân Kha Uyển Tình, bà

ta đá mãi mà vẫn không ra, trái lại còn càng thêm vướng víu. Kha Uyển

Tình bực mình cau mày, đang định khom lưng kéo ra thì bỗng nhiên nghe

thấy tiếng ống sắt rơi xuống đất truyền đến từ tầng trên, bà ta ngẩng

đầu nhìn tòa nhà xi măng tối đen như mực, “Ai ở trên đó?!”



Không

có tiếng đáp lại, Kha Uyển Tình đợi một hồi, nghĩ thầm chắc là bị gió

thổi, bà ta cúi người muốn gỡ tờ báo ra khỏi chân, tầm mắt vô thức quét

qua trang đầu tiên, trong thứ ánh sáng hiu hắt của chiếc bóng đèn vàng,

trên tờ báo xuất hiện hình ảnh một xác chết không đầu, tựa đề ghi là ở

nơi nào đó đã xảy ra án mạng. Kha Uyển Tình cả kinh lia báo chí ra thật

xa, bà ta còn chưa kịp ổn định thì đỉnh đầu bỗng truyền đến một cảm giác ươn ướt lạ lẫm, mấy giọt chất lỏng ấm áp rơi tanh tách lên đầu bà ta,

kéo dài xuống tận gương mặt.



Là... Trời mưa sao?



Kha Uyển

Tình thoáng giật mình, đang định đứng thẳng dậy thì đột nhiên một tiếng

“phịch” trầm đục vang lên, trước mặt bà ta xuất hiện một đôi chân đàn

ông, mang giày da và quần cảnh sát màu xanh lá. Kha Uyển Tình thở phào

nhẹ nhõm, nghĩ rằng đây là nhân viên bảo vệ mới từ ngoài vào, bà ta đứng thẳng dậy, mở miệng muốn nói chuyện, bất thình lình, tiếng “phịch” thứ

hai vang lên, có vật gì đó rơi xuống mặt đất, lăn lăn hai vòng rồi đụng

vào chân bà ta...



Là một cái đầu người máu me be bét!



“A!” Kha Uyển Tình kinh hồn bạt vía hét toáng lên, lúc này bà ta mới phát

hiện chất lỏng âm ấm trên đầu mình căn bản không phải là nước, mà là

máu! Bà ta hoảng sợ ngẩng đầu, muốn cầu xin sự giúp đỡ từ người đằng

trước, thế nhưng đập vào mắt lại là một cái xác chết cụt đầu đứng thẳng

tắp...



“A a a a a a!”