Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 72 :
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Từng chiếc xe cảnh
sát hú còi inh ỏi lao đi trên đường lớn. Những con người ở đây đã quá
quen với sự thối nát đằng sau lớp vỏ bọc phồn hoa chốn đô thị, đối với
cảnh tượng ầm ĩ này, bọn họ cùng lắm cũng chỉ lơ đãng liếc một cái, sau
đó lại tiếp tục cuộc sống của chính mình.
Mộc Như Lam ngồi đối
diện với Mặc Khiêm Nhân, trên mặt bàn là hai tách cà phê bốc khói, mùi
hương dịu nhẹ lơ lửng giữa không trung.
Sau khi những chiếc xe
cảnh sát đã biến mất không thấy bóng dáng, Mộc Như Lam mới thu hồi ánh
nhìn, cô xoay đầu về phía Mặc Khiêm Nhân, nở một nụ cười trong veo, “Hôm nay Mặc tiên sinh không có giờ lên lớp à?” Hôm nay không phải là thứ
bảy, Mộc Như Lam mới được cho phép ra ngoài đi dạo một chút, nào ngờ lại chạm phải Mặc Khiêm Nhân.
Mặc Khiêm Nhân cầm lấy tách cà phê
trên mặt bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, động tác tao nhã hệt như một công tử quý tộc, các cô gái trong quán lập tức nhìn chằm chằm như hổ rình
mồi, thời buổi này, nam nhân chất lượng tốt rất khó tìm, cho dù đối diện hắn là một cô gái vô cùng xứng đôi thì cũng không có nghĩa đám nữ nhân
đói khát này sẽ chịu lùi bước.
“Question, nếu cô bị nhốt trong
một căn phòng nửa kín và phải đối mặt với một kẻ có khả năng đe dọa tính mạng của mình, khi đó cô sẽ làm gì để tự cứu lấy bản thân?” Mặc Khiêm
Nhân không mảy may để tâm đến đám kích thích tố đang tản ra từ bốn phía, hắn trả tách cà phê trở lại mặt bàn rồi lạnh lùng hỏi.
Mộc Như
Lam chớp mắt mấy cái, “Lại muốn kiểm tra tâm lý của tôi à? Đây đã là lần thứ mấy rồi nhỉ? Có lẽ tôi nên suy xét một chút về vấn đề thu phí.”
“Trả lời đi.”
“Ừ thì trả lời.” Mộc Như Lam bất đắc dĩ cười, ra vẻ thật hết cách với Mặc
Khiêm Nhân, “Vậy, anh muốn đi thẳng vào vấn đề, hay là muốn phân tích
chi tiết một chút rồi mới trả lời?”
Trước giờ chỉ thấy người ta hỏi muốn nghe đáp án thật hay đáp án giả, chưa từng gặp ai phân ra trả lời dài với trả lời ngắn.
Đội trưởng nghe mà trợn mắt, chờ Mặc Khiêm Nhân
nói xong, một nữ pháp y đi tới nói cho hắn kết quả của bước đầu nghiệm
thi, cổ nạn nhân có vết cắt bị lặp lại, hung khí có thể là một sợi dây
mảnh có tính đàn hồi, thi thể nạn nhân muốn đứng thẳng như thế này thì
vị trí rơi xuống cao nhất cũng chỉ khoảng tầng hai, nhưng vì hung khí có thể co dãn nên phạm vi kiểm tra sẽ mở rộng từ tầng ba đến tầng năm.
Hầu như giống hệt những gì Mặc Khiêm Nhân vừa nói! Nhưng mà nữ pháp y đó đã qua kiểm tra bằng tay, còn Mặc Khiêm Nhân thì lại chỉ dùng mắt để xem!
Lòng tôn sùng của đội trưởng đối với Mặc Khiêm Nhân lập tức dâng trào cuồn
cuộn tựa sóng thần, thật không hổ danh là tham mưu ưu tú của FBI và
chuyên gia tâm lý học tội phạm duy nhất tại nhà tù biến thái California! Có điều nghe nói người này tính tình hơi quái đản, chỉ đặc biệt hứng
thú với kẻ biến thái, còn những chuyện khác cho dù khó giải quyết đến
đâu thì hắn cũng chẳng buồn quan tâm, cách làm việc khiến người ta có
cảm giác nửa chính nửa tà.
“Nhưng mà máu này...” Đội trưởng cau mày nhìn mảng máu văng tung tóe lên tận đường biên màu xanh lá trên tầng năm.
“Phun quá nhiều và quá cao có phải không?” Nữ pháp y xinh đẹp thành thục nói, tầm mắt chuyển sang Mặc Khiêm Nhân, cô ta mỉm cười chìa tay, “Xin chào, tôi là Lưu Miên.”
Mặc Khiêm Nhân nhìn tay của Lưu Miên, bàn tay
này vừa mới đeo găng cao su để kiểm tra thi thể, tuy rằng lúc này cô ta
đã tháo găng tay xuống, nhìn qua cũng chẳng thấy vết dơ nào, nhưng đối
với một kẻ mắc bệnh sạch sẽ mà nói thì vẫn có chút bẩn.
“Mặc Khiêm Nhân.” Hắn đạm mạc đáp lại, từ chối bắt tay với cô ta.
Vẻ lúng túng của Lưu Miên nhanh chóng được che đậy bằng một nụ cười xòa,
Lưu Miên bất đắc dĩ lắc đầu như thể đã biết trước Mặc Khiêm Nhân sẽ hành động như vậy, cô ta tự nhiên thu tay về, trong mắt lóe lên một tia sáng sắc nhọn, tựa như thợ săn nhìn thấy con mồi.
Ít phút sau, các
cảnh sát điều tra đã phát hiện ra hung khí, đó là một sợi tơ màu xanh
được quấn vào cột nhà, ở trên có máu của nạn nhân, vân tay, thịt vụn,
ngoài ra còn có... một cây kẹo mút bị đạp vỡ.