Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 74 :

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Vụ kiện lần này gây

ảnh hưởng rất lớn tới Mộc gia, nguyên bản là một mảnh đất người người

tranh đoạt, vậy mà chỉ sau một đêm, không nói không rằng, tất cả mọi

người đều rút lui hoàn toàn, đã thế bảo địa cũng trở thành xấu địa, chưa xây dựng xong đã có người chết, đúng là xúi quẩy!



Kha Uyển Tình

bởi vì kinh hách quá độ, ban đêm lại mơ thấy ác mộng liên tục nên ngày

hôm sau rời giường liền mang theo một đôi mắt thâm quầng và sắc mặt tiều tụy. Nào ngờ vừa mới tỉnh dậy là đã nhận được tin dữ như thế, Kha Uyển

Tình vội thay quần áo rồi tức tốc chạy tới công ty, vất vả lắm mới giành được miếng thịt béo này, làm sao bà ta có thể cam lòng để nó trở thành

tảng thịt thối? Làm sao có thể nguyện ý để sự kiện mang tính bước ngoặt

ấy trở thành đề tài cho đám phu nhân thế gia chế nhạo cười cợt?



Đặc biệt là mới vừa rồi, Hoắc Á Lận còn giả bộ làm người tốt gọi điện thoại đến an ủi, nói đông nói tây một hồi cũng là đang cười nhạo bà ta. Một

kẻ coi trọng sĩ diện như Kha Uyển Tình thì làm sao có thể để mặc cho kỳ

phùng địch thủ Hoắc Á Lận cười vào mặt mình như vậy chứ? Vì thế bà ta

thà lao tâm mệt chết chứ nhất quyết không chịu nghỉ ngơi.



Đây chính là điển hình cho dạng người chết vì sĩ diện.



Hôm nay là thứ bảy – ngày mà Mộc Như Lam đến bệnh viện để tháo bột chân.

Mộc Như Lâm đã xin phép nghỉ học từ sớm để đi cùng cô, còn Mộc Như Sâm

thì bởi vì tối qua mải rối rắm về chuyện xin lỗi Mộc Như Lam nên cứ trằn trọc tới gần sáng mới thiếp đi, bây giờ vẫn còn đang mơ mơ màng màng

không hay biết gì, thành ra xui xẻo bỏ lỡ cơ hội hộ tống Mộc Như Lam.



Ở phía nam, thời tiết tháng mười hai tuy không rét buốt như phương bắc

nhưng cũng thập phần lạnh lẽo, cho dù ánh nắng rực rỡ đến đâu thì chỉ

cần một cơn gió thổi qua là đã đủ khiến người ta run cầm cập.



Mộc Như Lâm đi kế bên Mộc Như Lam, trên tay cầm một cái túi to, bên trong

túi chứa giày để Mộc Như Lam mang vào sau khi tháo bột, ở cổ tay cậu còn treo một chiếc ba lô nho nhỏ và một cái áo khoác. Mộc Như Lam chống

nạng đi đường rất bất tiện, chưa được hai bước là đã đổ mồ hôi, cô không thích cảm giác nhớp nháp của mồ hôi nên dứt khoát không chịu mặc áo

khoác, chỉ mang trên người một chiếc áo lông dê màu trắng, trước ngực áo được gắn một cái thập tự giá đang đung đưa qua lại theo từng nhịp chân

của cô.



Bệnh viện trung tâm hiện ta ngay trước mắt, Mộc Như Lâm

vừa cầm tay Mộc Như Lam vừa nhắc nhở cô bước cẩn thận, bác sĩ đã có mặt

sẵn ở đây rồi, chỉ còn chờ Mộc Như Lam tới là xong.



“Buổi trưa

chúng ta đến nhà hàng Lâu Lan ăn cơm nhé.” Sau khi bác sĩ đã tháo bột,

Mộc Như Lam vui vẻ ngồi trên ghế nói chuyện với Mộc Như Lâm.



Mộc

Như Lâm gật gật đầu, chiếc kính khung đen phản chiếu nụ cười ấm áp của

Mộc Như Lam, trái tim cậu không khỏi trở nên rộn ràng, mỗi một nhịp đập

như đang nhắc nhở cậu, khiến cậu khắc sâu cái cảm giác đứng giữa thiên

đàng và địa ngục, nước sôi lửa bỏng, không thể thoát khỏi và cũng không

muốn thoát khỏi.



Cửa phòng mở ra, bác sĩ cầm ảnh chụp CT đi tới,

mỉm cười nhìn Mộc Như Lam, “Mộc tiểu thư khôi phục rất nhanh, không hề

để lại di chứng nào.”



“Có thể thoải mái hoạt động như lúc trước không thưa bác sĩ?” Mộc Như Lâm hỏi.



Bác sĩ gật gật đầu, “Có thể, đã không có gì đáng ngại, tuy nhiên cũng không nên vội vã vận động quá mạnh, cần phải để cơ thể có thời gian nghỉ ngơi bình phục trở lại.”



“Cảm ơn bác sĩ.” Mộc Như Lâm nghiêm túc ghi

nhớ lời của bác sĩ, nghĩ thầm phải trông chừng thật kỹ không cho Mộc Như Lam chạy nhảy lung tung, cho dù khả năng cô làm vậy là rất nhỏ.



“Không có gì.” Bác sĩ rất có thiện cảm với hai chị em, đúng là đứa trẻ được

giáo dục có khác, chẳng như cái tên họ Kim kia, khiến cả bệnh viện

chướng khí mù mịt, đến tận lúc xuất viện cũng chưa chịu cho người ta yên ổn, may mà tên này chỉ ở thêm một ngày hôm nay nữa thôi. Cho dù bản

thân là bác sĩ, ông ta cũng không khỏi nghĩ rằng: loại người như thế về

sau gặp chuyện gì thì cứ chết ở ngoài đường uôn đi, đừng có tới quấy rầy bệnh viện bọn họ nữa.



Mộc Như Lâm ngồi xổm xuống, lấy một đôi

tất ra từ gói đồ, bàn tay ấm áp giữ lấy chân Mộc Như Lam, Mộc Như Lam

giật giật đầu ngón chân, cúi thấp người, “Chị tự làm được mà.”



“Để em.” Mộc Như Lâm vừa đeo tất vào vừa nói, mắt kính ngăn đi tia đau lòng cùng yêu thương ngập tràn trong đôi mắt.



Mộc Như Lam không khuyên được, cũng để tùy cậu làm.



Bác sĩ nhìn thấy một màn như vậy thì không khỏi kinh ngạc, nghe nói quan hệ chị em Mộc gia rất tốt, nhưng không ngờ lại tốt đến thế. Bình thường,

chị em tuổi xấp xỉ luôn tranh nhau từng chút một từ nhỏ tới lớn, cho dù

sau này quan hệ có trở nên tốt hơn thì cũng không thể tốt tới mức tự

mình mang giày cho đối phương được, mà động tác ôn nhu cùng bầu không

khí ấm áp này, rõ ràng chính là...



Nghĩ tới chuyện xấu xa đó, bác sĩ vội vàng lắc đầu, ngầm bực bản thân thần kinh suy nghĩ miên man,

nhất định là đã bị cái tên biến thái Kim Bưu Hổ đến cả em gái cũng không buông tha kia làm hỏng đầu óc mất rồi.



Đương nhiên, loại chuyện

bí mật không thể tiết lộ này chỉ là do vị bác sĩ này vô tình phát hiện

ra mà thôi. Ngày hôm ấy, ông tới phòng bệnh để khám cho Kim Bưu Hổ thì

đúng lúc hắn ta đang đi toilet, ông mới vô tình nhìn vào cái máy tính

đặt gần bàn, trên màn hình hiển thị một album ảnh, bên trong toàn là

hình chụp Kim Bưu Hổ cùng một số nữ nhân trần truồng ở trên giường, mà

trong đó còn có cả Kim Mạt Lỵ!



Lúc ấy ông vô cùng kinh hãi, vội

vàng chạy ra ngoài vờ như chưa từng đến, nếu để Kim gia biết được ông

phát hiện ra loại chuyện này, bọn họ chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu.


Mộc Như Lam hôm đó luôn ở chung với

hắn, mà ban ngày tòa nhà lại có công nhân đến làm việc, Uông Cường lại

chết vào ban đêm, trừ phi cô ta có đồng phạm, bằng không thì làm sao có

thể thiết đặt loại cạm bẫy này?



Chẳng lẽ thật sự có đồng phạm?



Mặc Khiêm Nhân lâm vào trầm tư, thế nhưng suy nghĩ lại bị một bàn tay bất thình lình xuất hiện trên vai mình cắt ngang.



Mặc Khiêm Nhân chán ghét giật giật chân mày, hắn nghiêng người né tránh bàn tay đang muốn đặt lên vai mình, ánh nhìn lạnh lùng bắn về phía người

vừa đến.



Lưu Miên mặc một bộ đồ tây màu đỏ khiêu gợi, mái tóc dợn sóng ôm lấy một khuôn mặt quyến rũ thành thục, cô ta thu tay về, cũng

không lấy làm xấu hổ, “Mặc tiên sinh tra được cái gì chưa?”



“Cô tới đây làm gì?” Mặc Khiêm Nhân không trả lời vấn đề của cô ta, chỉ lạnh nhạt hỏi.



Lưu Miên tung hoành tình trường đã nhiều năm, hiểu biết của cô ta về đàn

ông đương nhiên là mênh mông như biển, loại đàn ông như Mặc Khiêm Nhân

rất khó mồi chài, cách chinh phục duy nhất chính là dùng trí tuệ và lý

trí, vì vậy ngay từ sáng sớm, Lưu Miên đã chuẩn bị rất tốt lý do tiếp

cận hắn.



Cô ta mở túi lấy ra một tập tài liệu, “Đây, tôi vừa mới nhận được từ cục cảnh sát, hy vọng có thể giúp anh phá án.”



Sinh lý của Mặc Khiêm Nhân cự tuyệt tiếp nhận, nhưng lý trí thì ngược lại,

mà hắn trước giờ luôn là người dùng lý trí để quyết định tất cả.



Bàn tay tái nhợt mà xinh đẹp như điêu khắc vươn ra tiếp nhận tập tài liệu,

hắn còn chưa kịp lật ra coi thì Lưu Miên lại nói, “Hay là đến quán cà

phê đối diện kia đi? Tuy tôi không quen Uông Cường nhưng cũng biết được

đôi chút, không chừng có thể góp ít sức.” Lấy cớ làm việc chính là biện

pháp tốt nhất để tiếp cận người như Mặc Khiêm Nhân.



Mặc Khiêm

Nhân lật xem trang đầu tiên, hai hàng lông mày bất chợt cau lại, không

đợi Lưu Miên lên tiếng, hắn đã xoay người tức tốc rời khỏi tòa nhà này,

vừa đi vừa cẩn thận nghiên cứu tập tài liệu.



Lưu Miên một lần nữa bị bỏ rơi, tuy trong lòng có chút không vui khi bị từ chối nhiều lần

nhưng dục vọng chinh phục thì lại bùng cháy ngày một mãnh liệt, nam nhân này khác hẳn những nam nhân luôn quỳ dưới gấu váy cô ta, cô ta muốn

hắn! Rất muốn!



Mặc Khiêm Nhân bước vào quán cà phê, thản nhiên

ngồi xuống một vị trí khuất trong góc, phớt lờ toàn bộ người vật xung

quanh. Lưu Miên gọi hai ly cà phê rồi cũng ngồi xuống đối diện Mặc Khiêm Nhân.



Đôi mắt lạnh nhạt của Mặc Khiêm Nhân phản chiếu nội dung trong tập tài liệu.



Uông Cường, từng giữ chức đội trưởng đại đội cảnh sát thành phố K, là người

chịu trách nhiệm điều tra vụ năm năm trước, vợ gã đã kiện gã ra tòa vì

bạo lực gia đình, chức vị đội trưởng cũng bởi vậy mà một đi không trở

lại. Uông Cường sau khi mất chức thì càng thêm tiêu dao, thường xuyên ra vào các quán bar đồng tính ở thành phố K, gã cực kỳ hứng thú với những

bé trai còn nhỏ tuổi, trong số các bé trai trong khu phố, đã có không ít người bị gã lừa lên giường.



Hai năm trước trong lúc phê thuốc,

gã và vài tên bạn heo bè chó cùng nhau chơi chết một bé trai 13 tuổi,

cũng không hiểu nổi tại sao chuyện lớn như vậy lại biến thành một hòn đá nhỏ ném vào lòng đại dương: chỉ gợn được chút sóng rồi lặn mất không

thấy tung tích. Uông Cường vẫn tự do thoải mái như trước, còn thi thể bé trai kia thì chẳng biết đã đi về đâu.



Nói tóm lại, đây là một tên biến chất chết cũng không hết tội.



Lật đến tờ cuối cùng, có lẽ là vì Uông Cường đã chết nên những chuyện tai

tiếng đó mới có thể bị đào lên mà trình bày rõ rành rành trên mặt giấy,

dĩ nhiên, tài liệu này chỉ nói về mỗi mình Uông Cường mà thôi, còn những thứ khác như tại sao Uông Cường vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp

luật, gã kiếm đâu ra nhiều tiền để tiêu xài hoang phí đến thế, ai là kẻ

đã ra tay giúp gã xử lý mọi rắc rối... thì lại chẳng thấy đề cập đến.

Người bình thường có lẽ sẽ nghĩ là vì Uông Cường lúc còn làm đội trưởng

đã ăn rất nhiều hối lộ, nhưng Mặc Khiêm Nhân lại cho rằng chuyện không

đơn giản như vậy.



Lưu Miên tiếp tục thao thao bất tuyệt, Mặc

Khiêm Nhân dường như không chú tâm lắm, đến khi bắt được một điểm khác

thường, hắn mới đột nhiên lên tiếng, “Cô nói là cô biết Uông Cường qua

vụ bắt cóc năm năm trước?”



Lưu Miên thấy Mặc Khiêm Nhân để ý đến

mình thì lập tức hớn hở ra mặt, “Đúng vậy, khi đó kẻ bắt cóc đã xuống

tay giết chết hai bé gái, tôi là người phụ trách nghiệm thi.”



Thời điểm Lưu Miên nói mình đã phụ trách nghiệm thi hai bé gái, Mặc Khiêm

Nhân thấy mí mắt cô ta hơi hạ xuống, đây là một biểu hiện của sự chột dạ và giấu giếm.



Mặc Khiêm Nhân nhìn ly cà phê trên mặt bàn mà nhân viên phục vụ vừa đưa lên, chất lỏng màu đen hơi nhộn nhạo, phản chiếu

hình ảnh của chính hắn. Mặc Khiêm Nhân đã tìm ra điểm khiến hắn luôn cảm thấy kỳ quái, đó chính là —— Sát án của Mộc Như Lam, tất cả đều xoay

quanh vụ bắt cóc năm năm trước.



Nhưng vì sao?



Câu hỏi đã được giải đáp, kéo theo là một loạt vấn đề khiến người ta rối rắm.



Mộc Như Lam Mộc Như Lam, Như Lam Như Lam, Lam*, người cũng như tên, luôn ẩn sau một màn sương mù, mờ mờ ảo ảo, nhìn không thấu.



*Chữ Lam (岚) trong Mộc Như Lam có nghĩa là sương mù nơi núi rừng.