Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 75 :

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Sau khi ăn trưa ở nhà hàng Lâu Lan, Mộc Như Lam và Mộc Như Lâm liền trở về học viện Lưu

Tư Lan. Buổi chiều Đổng Tứ Hiên sẽ đến đây quay MV, lúc này trong học

viện đã có không ít học sinh, đương nhiên bọn họ đều là vì Đổng Tứ Hiên

mà đến, nếu không có hội học sinh làm công tác quản lý trật tự thì e là

sẽ xuất hiện rối loạn ngay khi con người đầy mị hoặc kia vừa đặt chân

bước vào Lưu Tư Lan.



Mộc Như Lam làm sao có thể để điều đó xảy ra chứ?



Học viện Lưu Tư Lan vốn im lặng nay tụ tập rất đông học sinh, một vài trong số đó đang hào hứng giơ cao bảng tên và áp phích, trên mặt áp phích là

hình một chàng trai người lai với mái đầu vàng óng cùng đôi mắt xanh

biếc đầy mị hoặc, ánh nhìn của anh ta cuồng dã tựa một con báo săn hoang dại, đem lại cảm giác nóng rực như bị lửa thiêu đốt.



Đại đa số

người tụ tập là các nữ sinh, chỉ có một phần nhỏ là nam sinh, tất cả đều đang vô cùng kích động, nếu không phải vì học viện Lưu Tư Lan yêu cầu

học sinh ở trong trường phải mặc đồng phục thì bọn họ đã muốn trang điểm ăn vận cho thật xinh đẹp rồi.



Giả sử Đổng Tứ Hiên chỉ là một

ngôi sao bình thường không có gia cảnh gì đặc biệt, cho dù anh ta đẹp

trai gấp ngàn vạn lần hiện tại thì cũng không thể khiến cho bọn họ phấn

khích đến nhường này, bởi vì cho dù nổi tiếng đến đâu, chung quy cũng

chỉ là một con hát, bọn họ có tiền trong tay thì còn sợ không chiếm được hay sao?



Vấn đề ở chỗ, Đổng Tứ Hiên chính là em trai của Đổng Kỳ – tổng giám đốc công ty giải trí toàn cầu TMT, Đổng gia và Hoắc gia là

anh em mặc chung quần mà lớn, tuy Đổng gia có thua kém người anh em của

mình một chút nhưng đứng ở phương bắc thì cũng đủ để khiến người ta hâm

mộ, hơn nữa Đổng Kỳ lại còn là tổng giám đốc do đích thân Hoắc lão gia

mời đến TMT, Hoắc gia hiện tại đang bị Kha gia chiếm mất thị trường phía nam —— Cũng không ngoa khi nói hai nhà Kha Hoắc trước giờ vẫn luôn gay

gắt như nước với lửa.



Cho nên, Đổng Tứ Hiên không chỉ là một ngôi sao có quyền có thế mà còn là một quý công tử của giới thượng lưu, các

thiên kim tiểu thư yêu anh ta không những không làm mất giá trị của mình mà còn có thể đạt được vô số lợi ích, nếu có thể may mắn trở thành vị

hôn thê của anh ta thì quả đúng là mộng đẹp trong mộng đẹp.



“A a a! Bệ hạ!”



“Bệ hạ! Bệ hạ!”



“…”



Một chiếc xe bảo mẫu* màu đen sang trọng được hộ ở giữa hai chiếc ô tô

khác, từ từ tiến vào Lưu Tư Lan. Đoàn xe vừa tới, những dân thường đang

chực sẵn ngoài cổng lập tức chen nhau lao đến, vừa chạy sát theo vừa

tranh thủ vuốt cửa xe, cửa xe được làm từ một loại kính đặc biệt, người ở trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng người ở ngoài lại chẳng thể nhìn

vào bên trong.



Vì vậy, người trong xe chẳng việc gì phải sợ hãi.



*Xe bảo mẫu: Loại xe 7 chỗ có khoang rộng mà các ngôi sao lớn thường dùng.

Kính cửa sổ một chiều, xe có đầy đủ tiện nghi như bàn trang điểm, phòng

ngủ nhỏ, tủ lạnh để phục vụ các hoạt động thường ngày, ăn uống ngủ nghỉ, thay quần áo của sao.



Chàng trai đặt bàn tay trắng nõn lên trên

môi, lười biếng ngáp một cái, anh ta nằm dài trên ghế dựa, thoạt nhìn

hệt như một con thú ăn thịt vừa tỉnh ngủ, đôi mắt xanh đảo qua những

gương mặt và bàn tay đằng sau lớp cửa kính, khóe miệng khẽ kéo ra một nụ cười tà khí, nhưng trong mắt lại tràn đầy băng lạnh, “Hẳn đây không

phải là học sinh Lưu Tư Lan đúng không? Hầy… chẳng hợp khẩu vị của tôi

chút nào, xem ra chuyến đi này chả có gì là thú vị.”



Người đại

diện Tang Tranh đang ngồi ở ghế trước, hắn nâng kính mắt, nghiêm túc nói với Đổng Tứ Hiên, “A Hiên, tôi nói trước là cậu tuyệt đối không được

làm xằng làm bậy, học viện Lưu Tư Lan có vẻ rất khác biệt.”



“Không phải chỉ là học sinh tự quản thôi sao?” Đổng Tứ Hiên nói, số học viện

có học sinh tự quản tuy ít nhưng cũng không phải quá hiếm. Tuy nhiên, dù thế nào thì trường học vẫn chỉ là trường học, học sinh vẫn chỉ là học

sinh, không bao giờ có thể trở thành một cái công ty đích thực, cùng lắm cũng chỉ là một đám nhóc thích ra vẻ người lớn mà thôi.



Đổng Tử

Hiên đã quay liên tiếp ba bộ phim tại Mỹ rồi mới trở về nước, hơn nữa

anh ta lại là một ngôi sao bận rộn, mà những ngôi sao bận rộn thì làm gì có ai rảnh rỗi đi chú ý tình hình các trường học ra sao, Bộ giáo dục

đang coi trọng người nào… Học viện Lưu Tư Lan nói cho cùng cũng chỉ là

một trường học, còn Mộc Như Lam nói cho cùng cũng chỉ là một hội trưởng

hội học sinh.



Tang Tranh thấy bọn họ sắp đi qua cổng lớn màu vàng kim, chậm rãi bảo, “Tình huống cụ thể thì tôi không rõ lắm, sáng nay

Boss đột nhiên gửi thư cho tôi, nói rằng hội trưởng hội học sinh Lưu Tư

Lan là một người không dễ chọc, nếu cậu gây chuyện ở Lưu Tư Lan thì lúc

xử lý sẽ có chút phiền toái.”



Tang Tranh quanh năm suốt tháng

theo Đổng Tứ Hiên chạy khắp trong và ngoài nước, cũng không mấy chú ý

đến chuyện của Bộ giáo dục, Đổng Kỳ nghe Lưu Tư Lan chủ tịch nói Mộc Như Lam rất nghiêm khắc trong việc công nên mới cử Tang Tranh theo trông

chừng Đổng Tứ Hiên, tránh cho cậu em này gây chuyện với cô cháu gái bảo

bối của Kha lão gia.



“Hả?” Vẻ biếng nhác của Đổng Tứ Hiên lập tức được thay thể bởi một chút hứng thú, “Vậy, vị hội trưởng kia là nam hay nữ?”



Thấy Đổng Tứ Hiên như thế, Tang Tranh liền bắt đầu đau đầu, “Nam hay nữ thì

cứ kệ đi, cậu chỉ cần ngoan ngoãn quay MV là được, đừng có tùy tiện liếc mắt đưa tình với nữ sinh hay là làm ra cái tư thế gì kỳ quái.” Có một

lần, tại quảng trường Victoria ở Anh, Đổng Tứ Hiên làm một tư thế giống

như mời fan hâm mộ bước lên sân khấu, hậu quả là bọn họ chen nhau lao

đến, suýt chút nữa đã phát sinh sự kiện giẫm đạp.



Đổng Tứ Hiên nở một nụ cười tràn ngập tà khí, cũng không biết lời của Tang Tranh có lọt nổi vào tai anh ta hay không.



Ba chiếc xe từ từ đi qua cổng lớn, fan hâm mộ ở ngoài không phải là học

sinh Lưu Tư Lan nên lập tức bị bảo vệ ngăn lại sau cánh cổng, còn fan

hâm mộ trong học viện thì đều là những thiếu gia tiểu thư đã trải qua

giáo dục lễ nghi, cho dù phấn khích đến đâu, bọn họ cũng sẽ không làm ra những chuyện mất hình tượng như vây lên đập cửa sổ hoặc bám theo xe ô
là lần đầu tiên cô mỉm cười với hắn, thế nhưng không hiểu tại sao, trong thoáng chốc, trái tim hắn phảng phất như đã ngưng một nhịp.



Mặc

Khiêm Nhân tiến lại gần, Đổng Tứ Hiên mới đem lực chú ý chuyển từ Mộc

Như Lam sang cho hắn, khi nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân, anh ta bất giác chau mày, thì ra Mộc Như Lam mỉm cười hạnh phúc đến thế là vì sự xuất hiện

của người đàn ông này?



Mộc Như Lam đứng dậy khỏi ghế đá, “Mặc tiên sinh.”



“Bận à?” Mặc Khiêm Nhân không mảy may để tâm đến Đổng Tứ Hiên và những người xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Mộc Như Lam, hắn chỉ tập trung

vào mỗi mình cô mà thôi.



“Không bận. Nhưng phải chờ một chút.” Mộc Như Lam nhìn đồng hồ trên tay.



Mộc Như Lâm đứng cạnh nhíu mày, chị quen biết người đàn ông này từ lúc nào? Vì sao chị lại muốn đi cùng anh ta?



“Chị...”



“Hội trưởng.” Âm thanh của Thư Mẫn cắt ngang lời Mộc Như Lâm định nói, một

cô gái với mái tóc ngắn lanh lẹ bước vào, cô không mang váy nữ sinh mà

lại mặc chiếc quần dài dành cho nam sinh Lưu Tư Lan, trông qua khá “tuấn tú”.



Mộc Như Lam mỉm cười nhìn Thư Mẫn, “Bọn họ muốn quay MV tại trường trong vòng hai ngày, cậu sắp xếp xem.”



Mỗi khi trường học diễn ra sự kiện gì, người trong hội học sinh sẽ phải làm việc quần quật, đừng mơ đến chuyện được hưởng thụ một hai ngày nghỉ như những học sinh khác. Ví dụ như buổi tối hôm trước lễ kỷ niệm thành lập

trường, các học sinh khác chuẩn bị xong liền chạy đi chơi, còn Mộc Như

Lam thì phải ở lại trường đến tận tối.



Thư Mẫn nhìn chân của Mộc

Như Lam, sau đó lại liếc nhanh qua gương mặt Mộc Như Lam, cuối cùng cô

quét mắt nhìn xung quanh một lượt, gật đầu, “Đã rõ, lần này là sơ sót

của tôi.”



“Như vậy, đành phải phiền cậu rồi.”



Thư Mẫn cau

mày, giọng điệu có chút phiền chán, tựa như đang mất kiên nhẫn, cô nhìn

sang chỗ khác, “Không sao, nếu hội trưởng có việc thì đi nhanh đi.”



Các học sinh Lưu Tư Lan không khỏi đưa mắt nhìn nhau, nhất là nhóm người

ủng hộ Thư Mẫn, trước đây bọn họ cứ tưởng Thư Mẫn và Mộc Như Lam có quan hệ rất tệ, Mộc Như Lam chèn ép Thư Mẫn mọi lúc mọi nơi, bây giờ nhìn

thấy, hình như… Cũng không gay gắt đến mức vừa gặp mặt là châm chọc

khiêu khích như trong tưởng tượng.



Mộc Như Lam gật đầu, cô nhìn

sang Mộc Như Lâm, “Như Lâm, em về trước đi, chị có chút chuyện riêng cần bàn bạc cùng Mặc tiên sinh.”



Mộc Như Lâm quan sát Mặc Khiêm Nhân mà lòng tràn đầy mâu thuẫn, đầu tiên là Lam Nhất Dương, bây giờ lại đến tên đàn ông không rõ lai lịch này. Nếu có thể, cậu thật sự muốn nhốt

Mộc Như Lam trong một thế giới của riêng hai bọn họ, không ai có thể

cướp đi Mộc Như Lam từ tay cậu, thế nhưng lý trí lại nói với cậu, không

thể.



Cho nên, cậu gật đầu, “Vâng.”



Thiếu niên gắt gao siết chặt hai tay, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Mỗi lần phải nhìn

Mộc Như Lam ở chung một chỗ với những người đàn ông ưu tú khác, cho dù

cảm thấy bài xích đến nhường nào đi chăng nữa, cậu cũng phải nén ở trong lòng, không thể làm ra chuyện điên rồ, không thể đánh mất lý trí, đến

chết cũng phải nhớ, cậu là em trai của cô, em trai ruột thịt!



Ánh mắt đạm mạc của Mặc Khiêm Nhân hơi đảo qua Mộc Như Lâm, Mộc Như Lâm lập tức nhìn hắn đầy đề phòng, thế nhưng ngay, sau đó Mặc Khiêm Nhân liền

thản nhiên quay đầu đi, như thể chưa phát hiện thấy thứ gì.



“Đi

thôi.” Mặc Khiêm Nhân gọi Mộc Như Lam một tiếng, chờ cô đến gần, hắn mới xoay người cùng cô sóng bước đi thẳng về phía trước.



“Này, họ

Mặc kia!” Một âm thanh nũng nịu vang lên, Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam

dừng bước, Mặc Khiêm Nhân quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ

thấy một cô gái mặc chiếc quần trắng, hốc mắt phiếm hồng ẩm ẩm chút hơi

nước, “Để bạn gái anh làm mẫu cho tôi một chút thôi có được không, đừng

hẹp hòi thế chứ, cô ta diễn giỏi lắm đấy! Chắc chắn là rất thích diễn!”

Cô ta cố gắng bày ra bộ dáng yểu điệu thục nữ, Mộc Như Lam càng nhìn

càng không thể ưa nổi!



Tang Tranh quả thật muốn đập chết Tang Hạm Nhi luôn cho rồi, mới hở ra có một chút, con bé này lại không quản nổi

cái miệng thối của mình.



Đổng Tứ Hiên giơ ngón tay vỗ về làn môi khiêu gợi của anh ta, bất động thanh sắc nhìn Mặc Khiêm Nhân.



Mặc Khiêm Nhân nhìn cô gái tràn đầy uỷ khuất trước mặt, quay đầu rời đi,

dùng âm lượng không lớn không nhỏ để nói với Mộc Như Lam bên cạnh, “Loại người ngu xuẩn thiếu giáo dục này, cô nên tránh xa ra một chút, coi

chừng bị cắn.”



Mộc Như Lam nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt loé lên vài tia sáng quỷ dị, sau đó ngoan ngoãn gật đầu, “Ừ.”



Hai bóng dáng dần dần rời xa, để lại một đám người phía sau với đủ loại vẻ

mặt, một số học sinh Lưu Tư Lan đang nghẹn cười, một số khác lại kiềm

không nổi phải bật cười ngặt nghẽo, nhìn Tang Hạm Nhi mặt đỏ bừng, tức

giận đến mức giậm chân tại chỗ, quả thật muốn không cười cũng khó. Vài

học sinh biết Mặc Khiêm Nhân là thầy giáo lớp A thì đều giơ thẳng ngón

tay cái, Mặc lão sư, thầy nói rất đúng, loại người đần độn thế này nói

nhiều cũng vô ích, tránh xa mới là vương đạo!



Đổng Tứ Hiên vươn

tay cố gắng ngăn tiếng ho khan từ cửa miệng, khoé mắt có chút run rẩy,

này... quả thật... hai cái người này... sẽ không phải là một đôi trời

sinh đấy chứ? Nữ đã ác, nam còn ác hơn!