Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 76 :

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Hai người sánh vai

nhau mà đi, tán cây trên đỉnh đầu bị gió thổi xào xạc, một chiếc lá khô

rụng xuống theo làn gió, khẽ khàng dừng chân trên đầu Mộc Như Lam. Với

chút trọng lượng nhỏ nhoi của chiếc lá, Mộc Như Lam không mảy may phát

hiện ra. Lúc Mặc Khiêm Nhân nhìn qua, cô chỉ biết ngây ngô đáp lại bằng

một nụ cười trong vắt, vì thế, một cảm giác ngốc nghếch lặng lẽ xuất

hiện.



Mặc Khiêm Nhân hết nhìn chiếc lá lại nhìn khuôn mặt tươi

cười của Mộc Như Lam, hắn vươn bàn tay tái nhợt nhưng tinh tế lên, Mộc

Như Lam rụt đầu theo bản năng, cô còn chưa kịp nhận ra hắn định làm gì

thì chiếc cổ tay áo màu trắng đã tiến lại gần, mang theo một mùi hương

bạc hà như có như không. Giây tiếp theo, người đàn ông giơ chiếc lá khô

ra trước mặt Mộc Như Lam.



“Ngốc.” Mặc Khiêm Nhân vẫn bình thản đi thẳng như thể chưa hề xảy ra việc gì, âm thanh nhè nhẹ như đang thì thầm.



Mộc Như Lam sờ sờ đầu, cô bước nhanh thêm một chút để đuổi kịp Mặc Khiêm

Nhân, khóe môi vẽ một nụ cười nhàn nhạt, “Tiểu nữ dĩ nhiên là không

thông minh bằng tiên sinh ngài.” Miệng mỉm cười, đầu đội lá, thật sự

nhìn ngốc lắm sao? Mộc Như Lam có chút nghi hoặc, nhưng cũng không định

phí thêm thời gian vào câu chuyện vô vị này.



Mặc Khiêm Nhân không nói chuyện. Một cơn gió lạnh lùa đến làm cho mái tóc đen của hắn thoáng đung đưa.



Mộc Như Lam chỉ ôm chặt áo khoác trên tay, không hề có ý định mặc vào.



“Mặc áo vào.” Giọng nói thản nhiên của người đàn ông lại vang lên, giống như chỉ là thuận miệng.



Mộc Như Lam chớp mắt mấy cái, “Mặc vào sẽ nóng.” Chính anh ta cũng chỉ mặc có một cái áo sơ mi thôi a.



“Toát một ít mồ hôi còn hơn là bị cảm.” Đôi mắt lạnh nhạt sắc bén nhìn chằm

chằm vào Mộc Như Lam, ngữ điệu cực kỳ đạm mạc, nhưng trong mắt lại mang

theo một loại cố chấp không nói nên lời.



Mộc Như Lam im lặng quan sát Mặc Khiêm Nhân, cô muốn tìm ra một thứ gì đó từ ánh mắt của hắn,

thế nhưng vài giây sau lại bất lực nhận ra, chính mình không hề có sức

chống cự với ánh mắt này.



Mộc Như Lam đành thở dài nhận mệnh,

“Được rồi.” Ngoan ngoãn mặc áo khoác vào, cô nhìn người đàn ông đang

cùng mình đi về phía cổng trường, bỗng đột nhiên sực nhớ, “A, Mặc tiên

sinh có vợ chưa?”



“Nhìn tôi giống người đã có vợ à?” Chuyện đơn

giản như vậy mà cũng nhìn không ra? Thấy ngón tay hắn trống không thì

cũng phải biết rồi chứ? Mặc Khiêm Nhân lại bắt đầu trào phúng theo bản

năng.



“Cũng không hẳn, thời buổi này kẻ lừa đảo rất nhiều, năm

ngoái tôi từng gặp một người đàn ông ưu tú tay không đeo nhẫn, hắn cũng

nói với tôi là hắn chưa kết hôn. Kết quả, người ta thậm chí đã có con

luôn rồi.” Mộc Như Lam nghiêm túc đáp. Phải công nhận, kẻ có ý đồ lừa

gạt cô quả thật chưa bao giờ chịu dứt, trước là bọn bắt cóc, sau là kẻ

lừa tình, chậc chậc...



Mặc Khiêm Nhân nhíu mày trầm mặc suốt đoạn đường, phải đến thời điểm đặt chân tới bãi đỗ xe bên kia cổng trường

thì thanh âm của hắn mới một lần nữa vang lên, “Một người khi nói dối

hoặc có chuyện gì giấu giếm thì mí mắt thường hạ xuống dưới, đôi lúc lại vô thức làm một ít động tác nhỏ như xoa ngón tay, siết tay thành nắm

đấm, giấu diếm lòng bàn tay. Khi hắn có dục vọng mãnh liệt với một

chuyện gì đó, ví dụ như tính dục, thì đồng tử của hắn sẽ nở to ra, thậm

chí là hết cỡ.”



Mộc Như Lam giật mình nhìn về phía Mặc Khiêm

Nhân, thế nhưng lọt vào mắt lại là một gò má tái nhợt, như thể hắn chỉ

đang nói mấy thứ râu ria mà thôi.



Mộc Như Lam thu lại ánh nhìn, hàng mi dài hơi rũ xuống, ngăn đi tia sáng trong đôi mắt xinh đẹp, “Thật khó chịu...”



Cặp môi anh đào mê người khẽ bật ra một tiếng thì thào nhẹ như gió thoảng, nhẹ đến mức không ai có thể nắm bắt.



Thật sự khó chịu a. Nam nhân này quá đỗi dịu dàng, hắn nói thế rõ ràng là để dạy cô cách phát hiện người ta đang nói thật hay là đang ôm ý đồ nào

khác. Biết cô không phải kẻ hiền lành, biết cô là tội phạm biến thái

giết người, ấy thế mà hắn vẫn đối xử với cô dịu dàng đến như vậy. Rốt

cuộc người đàn ông này muốn làm gì đây? Rốt cuộc hắn tiếp cận cô nhằm

mục đích gì? Hơn nữa, mặc dù hắn đang làm cái nghề nghiệp mà cô kiêng kị nhất nhưng cô lại không hề cảm thấy bất an hay nổi lên ý định giết chết đối phương để tự bảo vệ mình, thật sự quá kỳ quái, thật bứt rứt khó

chịu...



Mặc Khiêm Nhân lịch sự mở cửa xe cho Mộc Như Lam. Lục gia tài xế đứng ở đầu xe thấy thế thì liền cười đến gian trá, lặng lẽ lấy

di động ra nhắn tin cho Lục mụ mụ.



Sau khi hai người đã an vị ở ghế sau, tài xế chậm rãi khởi động xe, đi đến địa điểm mà sáng nay Mặc Khiêm Nhân đã nói với hắn.



Mộc Như Lam không hỏi hắn muốn đi đâu, đúng hơn là, cô đã sớm đoán được.



Phong cảnh ngoài đường chạy lướt qua khung cửa sổ, hai người ngồi yên không

nói gì. Mộc Như lam nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, tựa hồ có chút thẫn

thờ.



Bỗng nhiên, một cỗ mùi thơm rất nồng bay đến. Mộc Như Lam

hoàn hồn nhìn qua, chỉ thấy trên tay người đàn ông đang cầm một cái bình giữ nhiệt màu hồng phấn dđ.lqđ trông rất quen, lúc này anh ta đang nhìn canh gà còn nóng hôi hổi trong bình giữ nhiệt, im lặng.



Tài xế vừa mới đưa cái này cho hắn, nghe nói là Lục mụ mụ làm cho Mộc Như Lam.



Ý đồ quá rõ ràng.



Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam, “Bây giờ dùng luôn không?”



Mộc Như Lam sờ sờ cái bụng vừa mới ăn no cách đây không lâu, lắc đầu, “Không, cảm ơn.”



Mặc Khiêm Nhân đậy nắp lại, bình giữ nhiệt này chất lượng tốt lắm, giữ ấm

cả ngày cũng không thành vấn đề, chờ đến tối nay lúc bụng Mộc Như Lam

trống rỗng thì lấy ra dùng cũng không muộn.



Mộc Như Lam theo dõi

động tác của hắn, cô nhìn gò má người đàn ông, trong mắt ẩn ẩn một tia

bất đắc dĩ, “Mặc tiên sinh cứ như thế này, chỉ sợ sau này bạn gái của

anh sẽ phải chịu áp lực rất lớn.”



“Vì sao?” Động tác của Mắc

Khiêm Nhân dừng một chút, hắn nghi hoặc nhìn Mộc Như Lam. Hắn hoàn toàn

không hiểu hắn có chỗ nào gây áp lực cho người phụ nữ tương lai của

mình. Xét dưới góc độ khách quan, Mặc Khiêm Nhân biết rõ chính mình là

một người đàn ông tốt, bởi vì hắn có ý thức trách nhiệm của quân nhân,

có tính chung thủy hy sinh và tất cả những gì cần thiết, nhưng chỉ khi

nào thật sự xuất hiện một người phụ nữ có thể cướp đi trái tim hắn mà

thôi.



Mộc Như Lam không khỏi bật cười, lại nhiều hơn là bất đắc dĩ, nam nhân này thật đúng là không có tính tự ngộ.



“Dịu dàng là tốt, nhưng cứ dịu dàng với tất cả mọi người như vậy, người yêu

của anh nếu không ghen tỵ thì cũng sẽ cảm thấy anh không yêu cô ấy.” Cho dù là đàn ông hay phụ nữ, ai ai cũng muốn mình trở thành người đặc biệt trong trái tim nhân tình.



Ánh mắt Mặc Khiêm Nhân viết rõ hai chữ “khó hiểu”. Dịu dàng? Lại nói hắn dịu dàng? Hắn dịu dàng chỗ nào?



Tuy rất khó hiểu nhưng Mặc Khiêm Nhân vẫn trả lời, “Tôi sẽ không dịu dàng với tất cả mọi người.”



Mộc Như Lam chớp mắt mấy cái, chợt nhớ đến câu nói không chút lưu tình mà

Mặc Khiêm Nhân dành cho Tang Hạm Nhi, cô liền gật đầu đồng ý, hắn nói

đúng. Kỳ thực, cô cũng không biết liệu Mặc Khiêm Nhân có đối xử dịu dàng với người khác không, nhưng vì cô thấy thân phận của mình quá đặc biệt, nói trắng ra chính là đang công khai đối đầu với Mặc Khiêm Nhân, một

người có thể dịu dàng với cả kẻ địch thì còn ai có thể khiến hắn không

dịu dàng cơ chứ?



Bất quá, xem tình hình hiện tại, dường như cô đã hiểu nhầm hắn rồi.



Nhưng mà... tựa hồ vẫn còn điểm nào đó rất bất thường, nhưng nhất thời cô

không nói được là bất thường ở đâu... Đúng lúc này, đích đến bọn họ đã

hiện ra ngay trước mặt.



Xe đỗ xịch lại trước tòa nhà cao tầng xây dang dở, vì xảy ra án mạng nên nơi này cấm tiệt những người không phận

sự. Mộc Như Lam theo Mặc Khiêm Nhân tiến vào trong, vẻ mặt mỗi người một khác nhưng lại đem đến một cảm giác vô cùng tương đồng dđ.lqđ, bước
toàn không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, “Tất nhiên là phải đi tập

huấn để xem cô có thể phát triển theo hướng nào, công ty TMT vô cùng

nghiêm khắc với kế hoạch phát triển của nghệ sĩ, cho dù là dđ.lqđ Đổng

Tứ Hiên thì trước khi ra mắt cũng phải ở công ty tập huấn nửa năm…”



“Sao có thể như thế được!” Phản ứng của Bạch Tố Tình có hơi kịch liệt, chờ

đến khi ý thức được mình quá thất lễ, Bạch Tố Tình mới xin lỗi với sắc

mặt khó coi, trong lòng cô ta lại bồn chồn tính toán, nửa năm… Như vậy

tuyệt đối không được, nửa năm là quá lâu, tập huấn hết nửa năm mới được

ra mắt, muốn nổi tiếng thì cũng phải hơn một năm, lúc đó Mộc Như Lam đã

lên học đại học mất rồi!



Như thế làm sao được! Cô ta muốn cướp đi tất cả của Mộc Như Lam ngay vào thời điểm huy hoàng nhất, phải như vậy

thì Mộc Như Lam mới cảm thấy đau khổ, con người phải có được rồi mất đi

thì mới biết được thế nào là đau khổ! Bởi vậy ô ta muốn chờ đến lúc Mộc

Như Lam đứng trên vị trí cao nhất rồi một cước đá nó rớt xuống dưới, hẳn điều này sẽ tạo thành một vết thương sâu thật sâu có phải không? Để rồi mỗi khi nó nhớ lại thời điểm mình viên mãn tốt nghiệp học viện Lưu Tưu

Lan, đột nhiên bị cô ta cướp đi tất thảy, nhất định nó sẽ đau đớn đến

rơi nước mắt có phải không? Ha ha! Editor: Bồcônganh. Beta-er: MDL.



“Bạch tiểu thư có ý gì?” Nghiêm Cẩn đẩy đẩy mắt kính, nghiêm túc hỏi.



Bạch Tố Tình sắp xếp lại ngôn ngữ, tự tin trả lời, “Tôi nghĩ các chị tìm tới tôi, tức là là đã biết tôi có thiên phú về diễn xuất. Tôi tin tưởng

thực hành chính là con đường học tập tốt nhất, những tập huấn dư thừa

khác đối với tôi cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi.”



“Ý của cô

là… Cô muốn lập tức ra mắt khán giả?” Đôi mắt đằng sau trong kính hơi

híp lại, hành động của cô gái này cũng không tệ, nhưng trên đời này vẫn

có vô số người diễn tốt hơn, còn cô gái này lại quá nóng lòng, chẳng

khác nào tự tìm đường chết.



“Đúng vậy, tôi hi vọng càng nhanh

càng tốt, không cần phải lo lắng, tôi tự tin tôi có thể đạt được tiêu

chuẩn mà mọi người đề ta.” Bạch Tố Tình thấy Nghiêm Cẩn hơi thả lỏng thì lập tức nói tiếp.



“Nếu đã như vậy, cô phải chịu trách nhiệm với

lời nói của mình, công ty TMT yêu cầu rất cao đối với các nghệ sĩ.” Hiện tại Nghiêm Cẩn nhìn Bạch Tố Tình như nhìn một người ngu ngốc ôm tảng đá bước vào trong hồ nước.



Nụ cười của Bạch Tố Tình càng lớn hơn

nữa, cô ta vô cùng tin tưởng bản thân mình, chính người kia cũng đã nói

qua, cô ta là một con hát trời sinh, “Xin hãy tin tưởng tôi.”



“Vậy cô xem kỹ hợp đồng đi, sau đó ký vào, ngày hôm qua bộ phim mới của Lý

đạo diễn đã bắt đầu quay thử, cố ý đề nghị TMT mang đến một danh sách đề cử, công ty vốn đang định từ chối vì nhóm nghệ sĩ bận rộn không có thời gian, xem ra hôm nay cô cũng thật may mắn.” Nghiêm Cẩn mặt không chút

thay đổi.



Bạch Tố Tình không biết Lý đạo diễn là người nào, nhưng mà có thể mời nghệ sĩ trong công ty TMT thì chắc hẳn danh tiếng cũng

rất lớn, cô ta trong lòng vui sướng, liền cảm thấy hợp đồng trên tay

chẳng có chỗ nào không tốt cả, lướt qua vài trang, chỉ có hai điều khiến cho Bạch Tố Tình cảm thấy quái dị.



“Thời hạn hợp đồng là mười

lăm năm? Cái này hơi quá…” Bạch Tố Tình hơi chần chừ, ký hợp đồng mười

lăm năm đồng nghĩ cới bán mình mười lăm năm, vả lại, các điều khoản

trong hợp đồng cũng nhiều đến kinh người.



“Bạch tiểu thư, cô phải hiểu tính chất của công ty TMT, nghệ sĩ trong công ty TMT không có ai

không bước chân vào Hollywood, không có ai kiếm dưới mười triệu một năm, thời buổi này thật lắm kẻ thấy đức, nhiều kẻ sau khi được công ty nâng

tầm nổi tiếng thì lập tức vỗ mông bỏ đi, vì thế công ty TMT cần có một

sự đảm bảo. Hơn nữa, cho là là Đổng Tứ Hiên, anh ta cũng phải ký hợp

đồng đến hai mươi năm.” dđ.lqđ Nghiêm Cẩn bưng tách cà phê trên bàn uống một ngụm rồi nói tiếp, “Nghệ sĩ vô cùng bận rộn, hiện tại cô nhìn thời

gian thì thấy rất dài, nhưng thật ra mười lăm năm chỉ trôi qua trong

nháy mắt.”



Bạch Tố Tình nghe vậy cũng cảm thấy hợp lý, hẳn là đối phương muốn giúp cô ta nổi tiếng nên mới ký hợp đồng lâu như vậy, bằng

không thì để làm gì? Cho đẹp mắt chắc? Vì thế cái này liền bỏ qua đi,

nhưng vẫn còn một điều nữa.



“Phải hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp

của công ty, không phải là quá mất nhân tính sao? Nếu tôi cảm thấy có

chỗ không khỏe, chẳng lẽ còn muốn tôi phải kéo lê thân thể đi hoàn thành nhiệm vụ?”



Nghiêm Cẩn uống thêm một ngụm cà phê, đáy mắt thoáng

xẹt qua tia sáng, không thể không thừa nhận, cô gái này thực sự thông

minh, tuy nhiên vẫn còn quá non nớt, chỉ cần dốc lòng bồ dưỡng vài năm,

qua thời gian đó, cô ta hoàn toàn có khả năng trở thành một nhân vật

đáng gờm, chỉ tiếc, loại người này không phải lúc nào cũng được chào

đón.



“Về điểm ấy thì cô không cần lo lắng, bên trên tuy là viết

như vậy nhưng nếu cơ thể không thoải mái như cô nói thì đâu thể làm được gì nữa? Công ty sẽ không đem sức khỏe của nghệ sĩ ra đùa giỡn, cô có

bao giờ nghe thấy công ty TMT truyền ra chuyện ngược đãi nghệ sĩ chưa?”



Nói thế cũng đúng, nhưng mà Bạch Tố Tình vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không

thích hợp, tay cầm bút vẫn ngập ngừng không chịu ký, “Nhưng mà…”



“Cốc cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa truyền vào văn phòng của Nghiêm Cẩn.



“Mời vào.”



Cửa bị mở ra, một người phụ nữ như chim khổng tước xuất hiện ở cửa, vẻ mặt

tươi cười lúc nhìn thấy Bạch Tố Tình thì liền trở thành trào phúng, “Ôi, ai thế này?”



Nghiêm Cẩn nhìn người vừa tới, không hề trả lời mà chỉ đặt một câu hỏi khác, “Có chuyện gì?”



“À, tôi đến đây là muốn nói với cô, bộ phim của Lý đạo điễn, tôi nhìn

trúng.” Cô ta nhìn Bạch Tố Tình, trong mắt tràn ngập kiêu ngạo đắc ý.



Bạch Tố Tình bị nhìn như vậy thì trong bụng nổi lên một ngọn lửa, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, cái ả phụ nữ chết tiệt này.



“Vậy sao? Cô nhìn trúng sao…” Nghiêm Cẩn liếc nhìn Bạch Tố Tình, âm cuối hơi kéo dài, giống như là tự hỏi có nên đem vai diễn này đưa cho người vừa

mới tới hay khong.



Bạch Tố Tình thấy vậy thì vội vàng nói, “Vừa rồi không phải Nghiêm tiểu thư đã bảo sẽ để tôi nhận vai diễn ấy rồi sao?”



Nghiêm Cẩn khó xử nhìn cô ta, “Nhưng hiện tại cô vẫn chưa phải là nghệ sĩ của

công ty TMT, phương châm của chúng tôi là nước phù sa không chảy ruộng

ngoài.”



Bạch Tố Tình nhoáy một cái liền ký tên mình vào hợp đồng, khiêu khích lườm người phụ nữ kia, “Hiện tại tôi đã là nghệ sĩ của công ty TMT.”



“… Được rồi, công ty sẽ lập tức sắp xếp cho cô đi diễn

thử, nhưng liệu có lấy được cơ hội nổi tiếng hay không thì còn phải dựa

vào chính năng lực của cô.” Nghiêm Cẩn cầm lấy hợp đồng rồi nhìn ba chữ

“Bạch Tố Tình” trên đó, khóe miệng hơi động đậy, nửa cười nửa không.



“Cô…” Người phụ nữ đứng ở cửa nhìn nụ cười khiêu khích của Bạch Tố Tình mà

tức đến giậm chân, hình ảnh này làm cho Bạch Tố Tình thỏa mãn muốn chết, cảm giác biến niềm vui của mình thành nỗi đau của kẻ khác quả thật quá

mê người, sớm thôi, cô ta cũng sẽ cho Mộc Như Lam nếm thử mùi vị này.



Bạch Tố Tình thích ý rời đi cùng tờ hợp đồng, đợi đến khi cô ta biến mất

hẳn, người phụ nữ đứng ở cửa phòng Nghiêm Cẩn mới trút bỏ dáng vẻ không

trầm ổn kia, sau đó thoải mái bước vào phòng.



“Diễn suất của em thế nào?” Người phụ nữ đến gần Nghiêm Cẩn, nở một nụ cười vừa quyến rũ vừa nghịch ngợm.



Khuôn mặt không chút thay đổi của Nghiêm Cẩn cuối cùng cũng hiện lên chút nét cười hiếm thấy, gương mặt như lão xử nữ bỗng mang theo một vẻ mị hoặc

không nói thành lời, “Không tệ.”



“Vậy có được thưởng gì hay

không?” Người phụ nữ tiến đến ôm lấy cổ Nghiêm Cẩn, cứ như thế mà ngồi

lên đùi của cô, trong nụ cười lại có thêm sự nũng nịu.



“Thế em muốn được thưởng gì?” Nghiêm Cẩn đỡ lấy vòng eo nhỏ của cô ta, nét cười trên mặt ngày một rõ ràng hơn.



Người phụ nữ chu miệng, “Cưng đã lâu không theo giúp em rồi, buổi tối hôm nay em muốn cùng cưng đi qua nơi đó.”



Động tác của Nghiêm Cẩn dừng một chút, nhưng vẫn gật đầu, “Được.”



Người phụ nữ cười đến là vui vẻ, cô ta thưởng cho Nghiêm Cẩn một nụ hôn, khóe mắt đuôi mày căng tràn trong hạnh phúc.