Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 77 :

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Lục Tử Mạnh thân mang trọng trách mà Lục mụ mụ giao phó, không thể không mặt dày phớt lờ ánh mắt lạnh thấu tâm can của Mặc Khiêm Nhân để bám theo phía sau hai người bọn họ, cuối cùng cũng vất vả hoàn thành xong nhiệm vụ —— mời Mộc Như Lam đến Lục gia ăn tối.



Lục Tử Mạnh thở phào nhẹ nhõm trên chiếc ghế phụ lái, thỉnh thoảng lại lén lút quay đầu nhìn hai người ngồi đằng sau, bọn họ đều im lặng không nói gì, khoảng cách ngồi cũng vừa phải, nhưng có lẽ vì bị ảnh hưởng từ mấy lời lải nhải của bà mẹ nhà mình, Lục Tử Mạnh càng ngày càng cảm thấy hai người này có gian tình!



Làn gió lạnh nhẹ nhàng thổi vào qua khe cửa sổ, làm bên trong xe tràn ngập một hương vị tự nhiên, mát lành sạch sẽ. Một nam một nữ cùng ngồi trên ghế dài phía sau, vài sợi tóc của cô gái lất phất bay tới, nghịch ngợm nhảy nhót trên thân mình người đàn ông, hắn thỉnh thoảng lại dùng bàn tay trắng nõn đẹp đẽ để lấy xuống những sợi tóc đang đùa nghịch trên khuôn mặt mình, sợi tóc mỏng manh đen bóng như tơ lụa giảo hoạt len lỏi từ ngón tay này sang ngón tay khác, trong thoáng chốc, hắn như trở thành một đứa trẻ nhỏ đã tìm được món đồ chơi mình yêu thích, ngón tay không ngừng đùa giỡn với mấy sợi tóc đen.



Cô gái nhìn thấy thế, trên gương mặt dịu dàng lộ ra một chút bất đắc dĩ, “Mặc tiên sinh.”



“Ừ?” Đối phương thản nhiên lên tiếng nhưng lại không hề ngẩng đầu lên, mắt vẫn nhìn chằm chằm vài sợi tóc đang chạy tới chạy lui trên mấy ngón tay mình.



Cô gái bất đắc dĩ bật cười, cũng không có ý định ngăn cản tóc của mình trở thành đồ chơi của người đàn ông.



Lục Tử Mạnh chớp mắt liên hồi, cảm thấy hai mắt của mình thực sự sắp bị chọc mù đến nơi rồi!



Mẹ nó, ai đó làm ơn nói cho hắn biết hiện tại đang là cái tình huống gì đi! Hai người kia rốt cuộc là như thế nào? Quen... quen nhau ? Không phải chứ? Rõ ràng mới mấy hôm trước Mặc Khiêm Nhân vẫn còn hoài nghi Mộc Như Lam là tội phạm giết người biến thái mà! Nhưng nếu không phải đang quen nhau thì sao cử chỉ lại thân mật tự nhiên đến như vậy? Mặc Khiêm Nhân, bệnh sạch sẽ của cậu đi đâu mất rồi?! dđ.lqđ Cậu phải kéo mấy sợi tóc đó ra mới đúng chứ?! Sao lại có thể cầm trong tay chơi đùa! Cậu cậu cậu...... (Y Sơn: tức chết người không đền mạng :3)



“Lục tiên sinh, anh làm sao vậy?” Mộc Như Lam thấy Lục Tử Mạnh đang nhìn mình bằng một loại ánh mắt bi phẫn, cô không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao hắn lại trông giống oán phụ thế kia?



Lục Tử Mạnh vội vàng hoàn hồn, cười gượng xua tay, “Không có việc gì, ha ha...”



“Lại nói dối nữa rồi.” Mộc Như Lam mỉm cười bảo.



Lục Tử Mạnh thấy thật thất bại, “Đừng có ‘phu xướng phụ tùy’ như vậy nữa được không?” Một Mặc Khiêm Nhân là đã đủ lắm rồi, bây giờ còn mọc thêm một Mộc Như Lam. Má, từ nay biết sống sao đây hả trời, hễ giấu giếm một tí là lập tức bị bọn họ phát giác, đàn ông mà không bí ẩn thì còn gì là quyến rũ a a a a...



“Hả?” Mộc Như Lam hơi nhíu mày, tựa hồ không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.



Lúc này xe đã từ từ giảm tốc độ rồi dừng lại trước một ngôi biệt thự ba tầng với vườn hoa và bể bơi riêng biệt , Lục mụ mụ nghe thấy tiếng xe thì vội vàng chạy ra, trên người bà đang mặc tạp dề, trong tay còn cầm một cái muỗng, thoạt nhìn rất giống bà chủ gia đình.



“Ôi ôi ôi, sao giờ mới tới, dì còn tưởng các con không chịu tới ấy chứ.” Lục mụ mụ vui vẻ nói với Mộc Như Lam.



“Lục a di.” Mộc Như Lam mỉm cười đáp lại, đôi mắt trong suốt như dòng suối nhỏ, sạch sẽ mà ấm áp.



Lục mụ mụ nghe được tiếng gọi của Mộc Như Lam thì trong lòng ngọt ngào như ăn kẹo, càng nhìn càng thấy thích, “Lại đây lại đây, nhanh vào nhà đi, dì chỉ cần nấu hai món nữa là xong.”



Tuy Mộc Như Lam hoàn toàn không biết vì sao Lục Tử Mạnh phải tha thiết mời cô đến Lục gia ăn cơm cũng như vì sao Lục mụ mụ lại đối đãi cô nhiệt tình như vậy, nhưng đã đến đây rồi mà còn ngại ngùng từ chối thì sẽ có vẻ rất giả tạo, vì vậy cô liền đi theo Mặc Khiêm Nhân vào trong nhà, bước đi tự nhiên thoải mái, thoải mái đến mức khiến người nhìn cảm thấy mơ màng.



Lục ba ba đang ngồi trong phòng khách, khuôn mặt già nua cố tình làm ra vẻ nghiêm túc nhưng kỳ thật trong lòng đã sớm bồn chồn không yên, thỉnh thoảng ông lại đưa mắt nhìn về phía cửa, tờ báo trên tay cũng chỉ để cho có. Lục ba ba nghĩ, làm người đứng đầu Lục gia, ông phải thật nghiêm túc thì mới át nổi một bà vợ đáng khinh và một thằng con xấu tính.



Thẳng đến lúc Mộc Như Lam bọn họ tiến vào, Lục ba ba mới khép lại tờ báo, ông đằng hắng hai tiếng, đang định ngẩng đầu nói một câu dẹp loạn thiên hạ thì bỗng nhiên bắt gặp một khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười trong vắt đang nở rộ trên môi, kèm theo đó là tiếng gọi “Chú” làm người ta trìu mến đến tận xương, Lục ba ba lập tức hớn hở mặt mày, thiếu chút nữa là dọa Lục Tử Mạnh choáng váng, cha già của hắn hôm nay bị làm sao vậy!



Lục mụ mụ vui vẻ cầm muỗng tiến về phía phòng bếp, Mộc Như Lam cũng đi vào hỗ trợ. Lục mụ mụ vừa xào rau vừa quay đầu lén nhìn cô gái đang đứng ở bên cạnh bồn rửa rau, nhìn thấy gò má trắng nõn sạch sẽ của Mộc Như Lam, cô xắn tay áo lên quá khuỷu, bộ dáng rửa rau rất chuyên tâm, quả thật càng nhìn càng thích, nếu không phải bà biết thừa thằng con nhà mình không bắt nổi Mộc Như Lam thì có khi bà đã trở mặt với Mặc mụ mụ mà mang cô con dâu đảm đang này về nhà rồi, dđ.lqđ có điều cũng may, Mặc Khiêm Nhân là người mà bà đã nuôi từ nhỏ đến lớn, thấy hắn hạnh phúc, Lục mụ mụ cũng thật lòng vui vẻ.



Lục mụ mụ vặn nhỏ lửa để đồ ăn chín lâu một chút, tầm mắt gian trá hướng về phía Mộc Như Lam, “Lam Lam quen Khiêm Nhân nhà dì được bao lâu rồi?”



Mộc Như Lam nhìn về phía Lục mụ mụ, mỉm cười đáp, “Cũng được một thời gian ạ.”



“Vậy con cảm thấy Khiêm Nhân nhà dì thế nào?”



“Mặc tiên sinh? À... Tốt lắm ạ.” Mộc Như Lam suy nghĩ một chút, dựa theo ấn tượng của cô từ trước đến giờ, Mặc Khiêm Nhân quả thật là một người tốt, diện mạo nổi bật, năng lực xuất chúng, khí chất ưu tú, nhìn vào là đã biết nhà mặt phố bố làm to, hơn nữa tính tình lại rất dịu dàng, đây chẳng phải là mẫu người yêu trong mộng của các cô gái sao?



Tốt lắm? Đáp án tuy không tệ nhưng vẫn còn quá mơ hồ, Lục mụ mụ không thấy hài lòng chút nào, vì thế bà lại hỏi, “Cụ thể một chút đi, tốt như thế nào?”



Mộc Như Lam thắc mắc, “Sao dì lại hỏi chuyện này?”



“Ai nha, con cứ trả lời dì đi!” Tính tình Lục mụ mụ vốn không mấy kiên nhẫn, lúc này đã nóng nảy đến nơi rồi.



Thấy Lục mụ mụ muốn biết tường tận đến như vậy, Mộc Như Lam hơi nhướng mày rồi cũng chiều theo, “Mặc tiên sinh... rất lợi hại.”



Lục mụ mụ kích động , “Lợi hại chỗ nào?!” Có phải là kỹ thuật trên giường rất lợi hại không?!



Lục Tử Mạnh đang chuẩn bị tiến vào phòng bếp lấy đồ uống, chợt nghe mẹ già của mình bật ra một câu như vậy, hắn suýt nữa là giật mình té ngã, khóe miệng run rẩy, mẹ già, mẹ thật sự rất đáng khinh a!
Đột nhiên bị nhắc nhở, Mộc Như Lam mới nhớ ra nhiệm vụ của mình, cô đi qua, “Đây, Lục a di nhờ tôi đưa cho anh.”



Mặc Khiêm Nhân vươn tay nhận lọ thuốc rồi mở ra, vị thuốc nhẹ nhàng phả vào mùi, ngay sau đó Mặc Khiêm Nhân lập tức đậy nắp lại, chú ý đến mấy quyển sách trên tay Mộc Như Lam, hắn thản nhiên cầm lên rồi quẳng hết vào góc giường, quay đầu thì lại thấy Mộc Như Lam đang dùng một ánh mắt tò mò mà nhìn hắn, “Đó là sách người lớn à?”



“Không phải.”



“Vậy sao anh lại ném nó vào trong?”



“Sách của tôi đều để bên trong.”



“Nhưng Mặc tiên sinh, tai của anh đang đỏ lên kìa.”



“...”



...



Trời sập tối, màn đêm chậm rãi phủ tấm áo đen lên khắp thành phố, đây cũng là thời điểm náo nhiệt nhất ở các câu lạc bộ.



Bạch Tố Tình trang điểm xinh đẹp tinh tế, trên người mặc một bộ váy áo mới tinh, thoạt nhìn tựa như một đóa sơn trà kiều diễm ướt át.



Nghiêm Cẩn vẫn là một thân đồ tây đen như mọi khi, trông qua chẳng khác gì một lão xử nữ, cô ta dẫn Bạch Tố Tình vào thang máy, ấn nút lên tầng 5.



“Theo quy định của công ty TMT, nghệ sĩ chưa ra mắt thì phải làm một bài kiểm tra, nếu thành công qua cửa, công ty sẽ ra sức đầu tư, đưa cô lên đỉnh cao danh vọng, ngược lại, một khi cô thất bại, cơ hội được công ty giữ lại sẽ rơi vào tay kẻ có năng lực hơn. Bài kiểm tra lần này chính là, dùng sức hút của cô để đoạt lấy vai chính trong bộ phim điện ảnh sắp được khởi quay. Tuy Lý đạo diễn đã sớm chọn xong nữ diễn viên chính nhưng vẫn chưa chính thức công bố, công ty đã lợi dụng quan hệ với ông ta để tranh thủ cơ hội này, nếu cô muốn nắm chắc thì phải chèn ép được nữ diễn viên kia, khi đó cô mới có cơ hội thượng vị.” dđ.lqđ Nghiêm Cẩn nói bằng một chất giọng đã được công thức hóa.



Bạch Tố Tình gật đầu đầy tự tin, “Yên tâm, tôi nhất định sẽ thành công.” Bạch Tố Tình căn bản không coi đây là một lần khiêu chiến, diễn trò đối với cô ta mà nói thì chỉ đơn giản như một chén cháo. Lòng dạ đàn ông, cô ta đã chơi đến chán rồi, sợ gì không áp đảo được ả diễn viên vô danh kia?



Nghiêm Cẩn thấy vậy cũng không thèm nhắc lại, chỉ chăm chăm nhìn vào ảnh ngược của Bạch Tố Tình trên vách tường thang máy, lớp kim loại bóng loáng bắn ra từng tia sáng lạnh lẽo.



Bạch Tố Tình, mười lăm tuổi, cái tuổi này cũng không tính là nhỏ, ở một ít quốc gia – như Nhật Bản chẳng hạn, lớn thêm một năm là đã có thể kết hôn sinh con rồi. Bọn họ là thương nhân, mà thương nhân thì luôn đặt lợi ích lên trên tất thảy, vì vậy bọn họ không hề cảm thấy áy náy khi xuống tay với Bạch Tố Tình. Thành thực mà nói, những chuyện Bạch Tố Tình sắp phải đối mặt hoàn toàn là do cô ta tự chuốc lấy, TMT không phải là nơi ai cũng có thể vào, Bạch Tố Tình đã chọc phải người không thể chọc nên mới khiến đối phương ra đòn tàn nhẫn như thế này. Editor: MDL



Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, huống chi, Nghiêm Cẩn cũng không ưa gì Bạch Tố Tình, cho dù cô ta quả thật có một tiềm lực đáng khai thác.



Tới tầng năm, bước vào khu vực riêng biệt, hành lang trở nên im phăng phắc, thỉnh thoảng lại thấy một vài tên bợm rượu lảo đảo vịn tay vào vách tường.



Đích đến của hai người là căn phòng chữ Thiên số một, chất giọng được công thức hóa của Nghiêm Cẩn lại vang lên, “Tôi đưa cô đi vào, tình huống sau đó cô hãy tự xử lý, sau khi đoạt được vai chính, công ty sẽ lập tức mời một bên kịch nổi tiếng đến soạn kịch bản cho cô, đồng thời cũng sẽ nối dây với lực lượng ở nước ngoài, giúp cô tỏa sáng trong thời gian ngắn nhất.” Nhìn thấy ngọn lửa hưng phấn bừng bừng trong mắt Bạch Tố Tình, Nghiêm Cẩn nói tiếp, “Tất nhiên, nếu cô tay trắng trở về, công ty sẽ phải đánh giá lại năng lực của cô.”



“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đoạt được vai chính.” Bạch Tố Tình thấy Nghiêm Cẩn lải nhải quá dài dòng, đúng là lão xử nữ, phiền phức muốn chết.



Chẳng bao lâu sau, bọn họ đặt chân đến phòng chữ Thiên số một, Nghiêm Cẩn gõ gõ mấy cái, lập tức có một mỹ nữ chân dài ra mở cửa, thấp thoáng sau lưng cô ta, ngọn đèn trong phòng đỏ rực đến dâm mỹ.



“Tìm Lý đạo diễn.” Nghiêm Cẩn vừa nói, mỹ nữ kia liền mời hai người vào trong.



Trong phòng ngồi ba tên đàn ông, ngoài ra còn hiện diện thêm vài người phụ nữ, trong số đó có một cô gái mang khí chất vô cùng tương đồng với Bạch Tố Tình, đây chính là nữ diễn viên chính. Hai đóa sen trắng mặt đối mặt, càng xem càng không vừa mắt, nhất là sau khi đã biết thân phận và mục đích của đối phương.



“Lý đạo diễn, giao cho ông.” Nghiêm Cẩn nhìn về phía tên đàn ông bụng phệ đội mũ lưỡi trai đang ngồi cạnh nữ diễn viên chính.



Lý đạo diễn giơ tay làm dấu hiệu OK, Nghiêm Cẩn quay sang gật đầu với hai tên đàn ông còn lại, sau đó thản nhiên rời khỏi phòng, không hề đả động một chữ về Bạch Tố Tình.



Bạch Tố Tình cũng không hoảng, cô ta từng gặp vô số tình huống còn khó khăn hơn thế này nhiều, dđ.lqđ đợi đến khi Nghiêm Cẩn khuất hẳn sau cánh cửa, Bạch Tố Tình mới bước đến trước mặt Lý đạo diễn, nửa dè dặt nửa tự tin nói, “Lý đạo diễn, tôi tên Bạch Tố Tình, là nghệ sĩ mới của công ty TMT, tôi tự tin rằng mình có năng lực hơn hẳn người đang ngồi bên cạnh ngài, chỉ cần ngài cho tôi một cơ hội cạnh tranh công bằng.”



Nữ diễn viên chính lúc này cũng không nhịn được phải đứng bật dậy, “Công ty TMT thì thế nào? Bộ cứ có chỗ dựa là có thể ngang nhiên cướp đoạt công sức của người khác hay sao?” Nói xong, cô ta liền lã chã rơi nước mắt, trông chẳng khác dáng vẻ thường ngày của Bạch Tố Tình là bao, cô ta quay đầu nhìn Lý đạo diễn, giọng nói uất ức lẫn thêm vài phần nũng nịu, “Lý đạo diễn, ngài xem cô ta kìa...”



Bạch Tố Tình cảm thấy nữ nhân này thật đáng kinh tởm, hừ, cái thể loại chỉ biết khóc sướt mướt vờ yếu đuối để được người bênh vực. (MDL: Ta bảo này bạch liên hoa, thím đang miêu tả chính mình đấy à?)



“Được rồi được rồi, đang lúc vui vẻ, đừng nói chuyện công việc. Nào nào nào, hai người các cô lại đây uống một ly xem tửu lượng ai cao hơn ai, sau đó chúng ta lại tiếp tục bàn bạc, có được không?”



Bạch Tố Tình biết mấy tên này cũng không phải hạng tốt lành gì, có điều, tửu lượng của cô ta đã được trải qua huấn luyện, vả lại bản thân cô ta là người của TMT, hẳn bọn chúng sẽ không dám làm gì quá phận, nghĩ vậy, Bạch Tố Tình thoải mái cầm lên ly rượu đặt trên bàn, uống một hơi cạn sạch dđ.lqđ. Đóa sen trắng còn lại cũng không cam lòng chịu lép vế, cô ta vươn tay chộp lấy ly rượu, ngửa cổ nuốt ừng ực.



Ba tên đàn ông cùng trao đổi ánh mắt, trên miệng là những nụ cười xấu xí đầy tà ác...