Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 79 :

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Vầng trăng như ẩn như hiện sau làn mây che khuất, ánh đèn đêm càng thêm rực rỡ lấp lánh.

Thành phố G được mệnh danh là “Thành phố không ngủ”. Mặc dù bây giờ đã

là bình minh nhưng trong thành phố này vẫn chỗ tối chỗ sáng, chỉ có nơi

đây không hề tối tăm một chút nào.



Tại tầng năm của câu lạc bộ, bên trong phòng chữ Thiên số một.



Tâm trí Bạch Tố Tình mơ mơ màng màng tỉnh lại, cả cơ thể tuy mềm nhũn nhưng lại nóng như lửađốt. Cảm giác toàn thân rất không thoải mái, trong cổ

họng vừa rát vừa chua, còn có cái gì đó làm cho cô ta khó chịu chỉ muốn

nôn. Bên tai bỗng truyền tới tiếng thở dốc kèm theo âm thanh mắng chửi,

ngoài ra còn có cả tiếng khóc nức nở cam chịu nhưng nghe lại như một lời mời gọi khiến người ta phạm tội.



Sao lại thế này? Bạch Tố Tình

cả người mệt mỏi, cố sức mở to hai mắt. Lọt vào tầm mắt cô ta là một

cảnh tượng ghê tởm xấu xí, sự kích thích đột ngột này làm khóe mắt cô ta ứa nước, cố sức muốn giãy giụa.



“Con bé này tỉnh rồi.” Người đàn ông mặt đỏ thở hổn hển nói.



Vẫn đang ra sức vận động bên đóa hoa Tiểu Bạch còn lại, Lý đạo diễn nghe

vậy thì không kiên nhẫn đáp lại một câu, “Tỉnh thì tỉnh... Mẹ nó, quả

nhiên tao không nhìn nhầm tiểu yêu tinh này, bề ngoài thuần khiết bao

nhiêu thì bên trong ti tiện bấy nhiêu, đúng là trời sinh có một không

hai!”



“Ha ha ha... Còn con nhỏ này cũng không tệ đâu! Không ngờ nó lại là hàng nguyên tem!”



“Thế hả? Lát nữa tao cũng muốn thử xem sao...”



Bạch Tố Tình giãy giụa nhưng bọn họ hoàn toàn không thèm để vào mắt. Trong

mắt bọn họ, hai cô gái này đã bị hai công ty giải trí lớn nhất trong

nước nhét vào tay bọn họ, chỉ cần không chơi chết thì bọn họ muốn làm gì cũng được. Nói trắng ra là, hai “đóa hoa” kia đã chọc đến những nhân

vật không nên chọc, vì vậy mới bị ném sang đây tra tấn.



Bạch Tố

Tình thấy có giãy giụa cũng vô dụng, rốt cục đành dừng lại. Cô ta trợn

trừng nhìn trần nhà, ánh mắt tràn đầy vẻ oán hận. Cả thân thể lẫn tâm lý cô ta đều đang tự điều chỉnh, nếu đã không thể phản kháng thì cứ hưởng

thụ thật tốt đi. Bạch Tố Tình từ nhỏ đến lớn đã được giáo dục phải ưu

tiên lựa chọn những thứ tốt cho mình nhất. Việc đã đến nước này, phản

kháng cũng chỉ tổ làm cho dục vọng của bọn đàn ông tàn bạo hơn mà thôi.

Lại nói, cho dù phản kháng thành công thì sao, có lợi ích gì? Hơn nữa,

chỉ cần suy nghĩ một chút về những quy tắc ngầm trong làng giải trí, có

thể thấy phản kháng chỉ là một hạ sách không hơn.



Thế nhưng Bạch Tố

Tình vẫn oán hận. Cô ta oán hận vì sao bản thân mình lại gặp phải loại

sự tình này. Nếu đổi lại là Mộc Như Lam, với thân phận thiên kim tiểu

thư của Mộc gia và cháu ngoại bảo bối của Kha lão gia, nó sẽ chẳng phải

khúm núm trước bất kỳ ai, cũng sẽ chẳng bị làm nhục chỉ trong một lần

rời nhà.



Trong đầu hiện lên hình ảnh Mộc Như Lam đứng dưới ánh mặt trời mỉm cười, sạch sẽ, thuần khiết, tốt đẹp giống như thiên sứ!



Nhưng chính điều này lại càng làm Bạch Tố Tình thêm ghen tị oán hận. Vì sao

cô ta lại bị bọn đàn ông dơ bẩn xấu xí vũ nhục trong khi Mộc Như Lam vẫn sạch sẽ tốt đẹp đến thứ? Trong lòng Bạch Tố Tình như có một con thú

đang cắn nuốt lý trí của cô ta, nó liều lĩnh bước đi, lộ ra hàm răng sắc nhọn đầy máu đỏ.



Cô ta...



Muốn nhuốm đen thiên sứ, hoàn toàn, triệt để...



Không biết đã qua bao lâu, trận tra tấn rốt cục cũng ngừng. Mấy gã đàn ông

quần áo chỉnh tề nhìn hai cô gái trần truồng nằm ở trên sô pha rồi nói,

“Nhân vật nữ chính để cho Bạch tiểu thư đi, về phần cô... Nghỉ ngơi cho

tốt rồi đến văn phòng tìm tôi.”



Căn cứ vào thông tin hai bên công ty đưa cho hắn, TMT muốn tra tấn Bạch Tố Tình một cách từ từ, còn cô

gái kia thì cứ trực tiếp đem đi quay AV.



Cánh cửa đóng lại, trong đầu Bạch Tố Tình hiểu hết hoàn toàn thâm ý trong câu nói đó. Lòng ngổn

ngang trăm mối, cô ta nặng nề nhíu hai mắt rồi lại nhìn sang cô gái phía đối diện, thấy được sự tức giận trong mắt đối phương, Bạch Tố Tình

không kiềm được đắc ý.



Ít ra thì… cô ta thắng.



Chỉ cần kết quả cuối cùng là thắng lợi, còn quá trình thế nào cũng được.



...



Hôm sau.



Bầu trời dày đặc mây đen, âm u như thể ẽ sụp xuống bất cứ lúc nào. Chỉ một

lát sau, từng hạt mưa to tí tách rơi xuống. Sau một khoảng thời gian

hanh khô, thành phố K cuối cùng cũng nghênh đón trận mưa đầu.



Vào lúc Mộc Như Lam tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là thấy mình ngủ thật ngon, giường này rất êm, rất dễ chịu. Sau đó cô lại phát hiện đây không phải

là giường của mình, còn bản thân thì đang nằm trong một cái vòng tròn kỳ quái.



Mộc Như Lam nhanh chóng nhận ra một điều khác thường: cô

đang nằm thẳng tắp ở trên giường, cánh tay để dọc theo sườn, hai bên có

thứ gì đè nặng lên chăn và cánh tay của cô, làm cô không thể xoay người

để đứng dậy. Chờ tới lúc cô cố sức vươn tay cử động thì mới phát hiện

ra, đây là... hai cái tạ tay rất nặng.



Mộc Như Lam lập tức 囧 囧,

cô sờ sờ vào tạ tay rồi lâm vào trầm tư, ngày hôm qua cô làm sao vậy? Vì sao cô lại ngủ ở trên giường Mặc Khiêm Nhân? Cô ngủ ở trên giường thì

thôi, sao lại còn dùng tạ tay đè hai bên người cô? Hay là cô muốn làm

chuyện điên rồ gì với hắn... Nhưng cô đâu có uống rượu!



Cảm giác

mình chưa thể hiểu được suy nghĩ của Mặc Khiêm Nhân, cô nhìn về phía cửa sổ sát đất, lại thấy trước rèm cửa sổ là một bóng dáng lẻ loi nằm trên

sô pha màu đen. Người đàn ông gấp hai chân, một cánh tay gập lại, đặt ở

trên tay vịn, mu bàn tay tái nhợn chống đầu, nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ sâu. Trên đùi hắn còn có cuốn sách đang mở, tay kia thì gác ở trên đó.



Có lẽ là sắc mặt hắn quá mức tái nhợt, cho nên lông mi có vẻ đen hơn. Đen

và trắng đặc biệt rõ ràng khiến cả con người kia toát lên một loại khí

chất như ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, vô cùng bắt mắt. Mà tư thái

ngủ của hắn lúc này lại an bình rất nhiều, như quân lâm thiên hạ không

thể xâm phạm.



Cái giường này rất lớn, nằm ba người cũng còn dư,

vậy mà người này lại không thừa cơ chiếm tiện nghi của cô. Tuy rằng

không biết tạ tay này rốt cuộc là dùng làm gì, nhưng tóm lại là không

phải dùng để ngăn cô tập kích hắn.



Thật sự là một người đàn ông

dịu dàng khiến người ta không biết nên làm gì mới phải. Rõ ràng cô là

một tên biến thái đấy nhé, nếu cô là kẻ ăn thịt người thì có lẽ đã sớm

nuốt hắn vào bụng luôn rồi, bởi vì thoạt nhìn hắn… khá ngon miệng.



Chợt nghĩ tới điều gì đó, Mộc Như Lam vươn đầu lưỡi phấn nộn ra, khẽ đảo qua môi dưới, mang theo một cảm giác mê hoặc nguy hiểm, giống như thiên sứ

lột xác thành ác ma, nhưng chỉ trong nháy mắt, ác ma lại trở thành thiên sứ.



Mộc Như Lam đưa tay sang lấy áo khoác ngoài đặt bên cạnh mặc vào. Có lẽ là vì bên ngoài đang mưa, cho nên nhiệt độ không khí hạ

xuống rất nhiều. Mặc Khiêm Nhân vốn không thích mở lò sưởi, mà chăn bông cũng đã bị hắn cố định nên không cần lo lắng Mộc Như Lam đá chăn rồi

cảm mạo, vì vậy hắn không có bật hệ thống sưởi.



Hắn không lạnh sao?



Mộc Như Lam đứng ở trước giường nhìn bộ dáng quý công tử như quân vương của Mặc Khiêm Nhân, tự hỏi nên đến tủ đồ lấy ít quần áo phủ thêm cho hắn

hay là lay hắn tỉnh để lên giường đi ngủ. Cuối cùng, cô lựa chọn phương

án sau. Người như Mặc Khiêm Nhân, tính cảnh giác cực cao, cho nên thay

vì làm chuyện thừa thải như đi lấy áo choàng, chi bằng cứ làm cho hắn

tỉnh lại hẳn.



Có điều, trước tiên cô phải vào toilet.



Cho dù là biến thái thì cũng cần ăn uống và giải quyết nhu cầu a.



Xem phòng ở một người có thể nhìn ra được tính cách chân thật của hắn ta.

Phòng Mặc Khiêm Nhân cũng giống con người hắn, hoàn toàn đơn giản nhưng

không hề tạo cảm giác thiếu hụt hay khó chịu, đến cả phòng tắm cũng làm

người ta cảm thấy thực thoải mái.



Trong phòng vệ sinh, Mộc Như Lam đứng trước bồn rửa tay, lấy nước súc miệng,

thuận tiện đánh giá bồn rửa tay của Mặc Khiêm Nhân. Phía trên bồn rửa

tay màu đen bóng loáng là một bàn chải đánh răng trong suốt và một tuýp

kem đánh răng. Bên cạnh có một lọ nước rửa tay, cái giá ở trên treo một

cái khăn mặt màu trắng, phía dưới là một chiếc hộp đựng một bánh xà

phòng hình vuông màu cam, hình dạng màu sắc rất đẹp, vừa nhìn đã thích.



Mộc Như Lam nhổ nước ra rồi đưa tay lấy xà phòng. Là con gái, khi nhìn đến

những vật nhỏ nhắn xinh xinh sẽ tự nhiên muốn đưa tay chạm vào. Sau khi

cầm xong thì lại đưa lên mũi ngửi một chút hương vị, đây là hành vi phổ

biến đã thành quy luật của con gái, Mộc Như Lam cũng không phải ngoại

lệ.



Vì thế, lúc Mặc Khiêm Nhân vừa xoa lông mày vừa mở cửa phòng

tắm ra thì thấy Mộc Như Lam đang cầm đồ của hắn để ở mũi. Nghe thấy

tiếng động, cô liền xoay người lại, đối mặt với hắn.



Mặc Khiêm

Nhân từ từ buông bàn tay đang day trán xuống. Đôi mắt thanh tú lạnh nhạt nhìn chằm chằm xà phòng trên tay Mộc Như Lam. Trên mặt không có chút

biến hóa nào, vành tai hắn dần dần đỏ lên nhưng chất giọng vẫn rất bình

thản, “Cô đang làm gì vậy?”



Mộc Như Lam nhìn thoáng qua cửa phòng tắm của Mặc Khiêm Nhân, trong lòng nói thầm thì ra cái khóa này là hàng dỏm, trên mặt nở một nụ cười ấm áp, “Mặc tiên sinh buổi sáng tốt lành,

mùi anh dùng rất dễ chịu.”



“Không có việc gì nữa thì ra ngoài đi. Tôi muốn dùng phòng này.” Mặc Khiêm Nhân nhìn chằm chằm vật trong tay Mộc Như Lam.



Mộc Như Lam gật đầu, vừa định đem xà phòng trả lại, đột nhiên như thể phát

hiện điều gì, cô lập tức khựng tay lại, nháy nháy mắt mấy cái, “Mặc tiên sinh, tai của anh lại đỏ lên...” Ngẫm nghĩ một hồi, mắt nhìn về phía

bánh xà phòng trên tay, cô trợn to mắt, “Cái này... Chẳng lẽ Mặc tiên

sinh dùng để... giặt quần lót?” (ác ác ác *quạ bay)



Là một người

thích sạch sẽ nghiêm trọng, tự giặt quần áo của mình hẳn là điều hiển

nhiên. Hơn nữa, người trên trái đất này đều biết giặt quần lót tốt nhất

là nên tách ra giặt riêng cho hợp vệ sinh. Trong phòng tắm có lọ nước

rửa tay, hơn nữa đây là phòng đàn ông, lại thấy rõ ràng xà phòng này

không phải loại chuyên dùng để tắm, vì vậy không quá khó để nhận ra sự

thật.



“Đi ra ngoài.” Mặc Khiêm Nhân cảm thấy tai mình nóng bỏng

rất khó chịu. Đã vậy Mộc Như Lam còn mở to mắt nhìn hắn như nhìn động

vật quý hiếm, vẻ mặt lại thập phần quái dị, Mặc Khiêm Nhân có chút thẹn

quá hóa giận, sắc mặt ngày càng trở nên lạnh lùng.



Mộc Như Lam

nhịn cười bỏ lại xà phòng vào trong hộp, rửa sạch tay rồi đi ra ngoài.

Thoáng cái, cửa phòng tắm đóng lại, lúc này Mộc Như Lam mới cười đến

không thấy mặt trời, đôi mắt đen cong lên tựa như ánh trăng xinh đẹp.



Đây là lần đầu tiên Mộc Như Lam gặp phải trường hợp đàn ông tự giặt quần

lót. Cho dù là người dân bình thường, trừ khi trong nhà không có máy

giặt, nếu không quần áo đàn ông đều là quăng vào máy giặt lẫn với nhau. Ở Mộc gia, Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm toàn ném cho người hầu đi giặt, cả

Kha Uyển Tình cũng không có thói quen tự mình động thủ giặt quần áo của

mình. Chỉ có Mộc Như Lam không thích người khác chạm vào đồ dùng cá nhân của cô, tự tay mình giặt sạch.



Hơn nữa, phản ứng của Mặc Khiêm

Nhân thật sự rất đáng yêu. Vô cùng tương phản với chỉ số thông minh và

khí chất trên người hắn! Nghĩ đến hình ảnh một người đàn ông cao quý mặc áo sơ mi trắng với quần tây đen đứng trước bồn rửa xắn tay áo giặt quần lót, cô liền cảm thấy manh đến mức không thể nhịn cười!
Mẹ nó! Cái việc ngu ngốc này đừng khiến cô bị muộn bữa trưa với Lam Lam

chứ!



Nào biết Tang Hạm Nhi lại thánh mẫu đến cực điểm, “Tôi không cần tiền của cô, tôi chỉ muốn cô nói xin lỗi mà thôi, cô...”



“Thật xin lỗi! Tôi xin lỗi! Được chưa?!” Thái Sử Nương Tử quét mắt nhìn vài

bảo vệ đang vây quanh cô mà nghĩ rằng muốn cứng rắn thoát ra ngoài liệu

có được không. Thật xúi quẩy, vừa bước chân ra cửa là đã đụng phải loại

‘cực phẩm’ này. Nghe nói học viện Mộ Hoa chuyên tạo ra cực phẩm, quả là

danh bất hư truyền!



“Có người xin lỗi với thái độ như vậy sao? Cô căn bản là không thật lòng xin lỗi! Sao có thể như vậy được?...”



Mộc Như Lam đứng ở sau một người nhìn vào bên trong. Tang Hạm Nhi này rõ

ràng là cố ý đôi co với Thái Sử Nương Tử, là kiếm chuyện sao? Chớp mắt

một cái, Mộc Như Lam chú ý tới phía sau Tang Hạm Nhi có một người mặc

một thân màu đen, đội mũ màu đen và đeo kính râm, có vài sợi tóc vàng từ phía sau rủ xuống trước mặt....



Đổng Tứ Hiên? Bọn họ đang làm

cái quỷ gì vậy? Mộc Như Lam cũng bị mờ mịt, không hiểu ra sao. Nhưng mà

xem bộ dáng Thái Sử Nương Tử bị làm cho tức giận đến nói không nên lời,

Mộc Như Lam vẫn lui ra ngoài.



“Nương Tử.”



Nghe được thanh

âm đó, Thái Sử Nương Tử như thấy được đại xá, vừa nhìn ra Mộc Như Lam

thì vội vàng lao đến, kêu rên, “Mẹ ơi, Lam Lam, mình gặp phải người

điên, thánh mẫu đần độn trong truyền thuyết. Mẹ nó! Đây quả thực là ác

mộng của mình.”



Mộc Như Lam trấn an Thái Sử Nương Tử, mắt nhìn

vài tên bảo vệ áo đen rõ ràng vẫn đang ngăn đón, lại nhìn Tang Hạm Nhi

đứng đối diện đang trừng mắt với mình, còn có Đổng Tứ Hiên phía sau cô

ta đang khoanh tay xem diễn, đôi mắt híp lại, “Tang tiểu thư, Đổng tiên

sinh, xin hỏi hai người đang làm gì với bạn của tôi vậy?”



“Hóa ra các cô là bạn bè! Tôi biết mà, đúng là vật họp theo loài. Một đám đều

không có giáo dưỡng, giẫm bẩn giầy của tôi cũng chẳng nói được một lời

xin lỗi!” Giọng nói của Tang Hạm Nhi càng bén nhọn hơn, đáy mắt đầy chán ghét nhìn Mộc Như Lam. Tang Hạm Nhi vốn là đang đánh cược với Đổng Tứ

Hiên. Thái Sử Nương Tử là đối tượng do Đổng Tứ Hiên lựa chọn. Đổng Tứ

Hiên nói, chỉ cần Tang Hạm Nhi có thể khiến người này tức đến phát khóc

thì hắn sẽ nói với Đổng Kỳ một tiếng, giúp cô ta tiếp tục đảm nhận nữ

nhân vật chính trong MV của anh. Nào biết cô gái này lại là bạn của Mộc

Như Lam, vì thế ghét ai ghét cả tông chi họ hàng...



“Phải không?

Hay là vì ở đây có vài người nghễnh ngãng đến mức không nghe được lời

xin lỗi của cô ấy?” Đôi mắt lợi hại của Mộc Như Lam quét một vòng, khiến cho những người đang xem diễn không khỏi có chút chột dạ sờ sờ mũi hoặc là làm một số động tác nhỏ khác.



“Hừ, tóm lại là hôm nay lời xin lỗi của các cô mà không vừa lòng tôi thì cũng đừng mong được đi!” Tang

Hạm Nhi tính tình cũng phát lên. Cô ta vừa nhìn thấy Mộc Như Lam liền

nghĩ đến lời nói thẳng thừng, không chút nể mặt của Mặc Khiêm Nhân khiến cô ta máu chảy đầm đìa. Cô ta cũng muốn làm cho người đàn ông kia phải

khó chịu!



“Nếu không thể lén giải quyết tranh cãi thì nhờ Cục

Cảnh sát can thiệp hoặc gặp nhau ở Tòa án là tốt rồi. Nương Tử, báo cảnh sát đi.” Mộc Như Lam cũng lười phải nhiều lời với loại người trời sinh

khiến người khác không ưa nổi này. Chiều sâu đã không đủ, lại cố tình

xấu xa cũng chẳng xong, mà chính là miệng lưỡi chỉ có thể hạ tiện đần

độn ngu ngốc, cô cảm thấy ra tay đều không đáng.



Thái Sử Nương Tử nghe được câu nói nhắc nhở của Mộc Như Lam thì tự tát lên trán mình một cái, “Đáng chết! Đầu óc ngu ngốc này. Sao lại quên được ba mình là Cục

trưởng Cục Cảnh sát chứ!” Thái Sử Nương Tử lúc này mới phản ứng lại,

chính mình có núi để dựa vào nha! Vội vàng lấy di động ra, định bấm số

gọi đi.



Đổng Tứ Hiên thấy vậy cũng không quản chuyện hắn ta muốn

gạt người, khiến Thái Sử Nương Tử cho là thật, bởi vì việc nhỏ này mà

náo loạn đến Cục Cảnh sát thì Đổng Kỳ sẽ cho hắn đẹp mặt.



“Mộc

tiểu thư, chỉ là hiểu lầm thôi, không cần thiết phiền đến nơi đó.” Lúc

này Đổng Tứ Hiên mới đứng dậy, khóe miệng ôm lấy nụ cười đầy dã tính mị

hoặc chúng sinh, nội tiết tố tăng lên khiến cho vài nữ sinh vây quanh

nhất thời không chịu nổi, ánh mắt lập tức tăng phần ái muội.



Mộc

Như Lam dường như không có cảm giác trước loại lực hấp dẫn nam tính đặc

thù này, nghe vậy khóe môi liền gợi lên một chút cười mỉm, “Hiểu lầm?”



“Đúng vậy, chúng tôi chỉ là đang vui đùa một chút với vị tiểu thư này thôi.

Nếu chẳng may làm các cô mất hứng thì cho tôi xin lỗi.” Đổng Tứ Hiên

tiến đến sát bên hai người, tươi cười khiêu gợi khiến cho con người ta

tim đập tăng tốc, tưởng như trong nháy mắt sẽ nhảy ra khỏi cổ họng.



Thái Sử Nương Tử có chút không chịu nổi, hai má hơi phiếm hồng, run run nắm di động muốn gọi cho Lễ Thân. Cứu mạng! Có yêu quái!



“Đúng là chúng tôi rất mất hứng. Như vậy, mời các vị xin lỗi đi.” Mộc Như Lam mỉm cười nói, đối với người đàn ông đầy sức quyến rũ đang tươi cười

ngay trước mắt lại như không nhìn thấy.



Hoàn toàn không nghĩ tới

Mộc Như Lam sẽ trả lại một câu như vậy, khóe miệng đang cười của Đổng Tứ Hiên hơi cứng lại. Ai cũng biết, câu nói vừa rồi của hắn chỉ là cách để cho đôi bên một cái bậc thang, là tín hiệu hóa giải oan gia mà thôi.

Chỉ cần hai cô gái kia nói một câu “không sao” thì có thể cho qua, mọi

người còn có thể làm bạn bè, hay là lưu số điện thoại gì đó. Kết quả Mộc Như Lam thế nhưng trực tiếp nói một câu như vậy!



“Cô...” Tang

Hạm Nhi tự nhận chính mình là công chúa, được toàn bộ thế giới vây

quanh, nhìn lên, làm sao có thể xin lỗi, lại còn xin lỗi người mà mình

ghét nhất. Chỉ là lời xúc động còn chưa kịp nói ra thì đã bị Đổng Tứ

Hiên đánh gãy.



Nói đùa! Tang Hạm Nhi này chính là ngu ngốc, không có đầu óc, còn không cản lại thì để làm gì. Đối phương là ai cũng không rõ ràng liền dám tự tiện mà chọc vào. hắn cũng là bị ngu ngốc này quấn

lấy phiền sắp chết nên mới ra hạ sách như vậy để thoát khỏi dây dưa với

Tang Hạm Nhi, nhưng không nghĩ rằng lại trêu chọc tới Mộc Như Lam.



Đổng Tứ Hiên tươi cười đầy thân thiện, một tay đặt lên trước ngực trái, hình thức có chút giống với vương tử cung đình, “Nữ sĩ, xin cho chúng tôi

nhận sai, xin lỗi hai người.”



Người ta đã làm đến bước này, nếu còn không tha thứ thì chẳng phải cũng chỉ là hạng người như Tang Hạm Nhi sao?



Mộc Như Lam mỉm cười, nụ cười sạch sẽ, ấm áp, ánh mắt trong suốt động lòng

người, “Nếu các vị đã xin lỗi thì chúng tôi cũng tha thứ cho việc cố

tình gây sự của các vị. Sau này ra ngoài thì nhớ cái gì nên mang thì hãy mang theo, đỡ phải để người khác nghĩ đến các vị vốn là trời sinh không có.”



Vẻ mặt của Đổng Tứ Hiên chợt cứng đờ, ánh mắt dưới kính râm trừng lớn, tràn đầy kinh ngạc. hắn ta không nghĩ tới cô gái này quả

thực không khách khí như vậy. Cô ấy không khách khí với Tang Hạm Nhi và

Tang Tranh còn chưa tính, lại còn không khách khí cả với anh!



Quả nhiên, người được sủng ái quá mức luôn coi mình là trung tâm, bắt đầu

tự kỷ, bắt đầu tùy hứng. Đổng Tứ Hiên cũng không phải ngoại lệ. hắn là

Đổng Tứ Hiên đấy! Cho dù cô gái này không có cảm giác khác gì với anh,

nhưng ít ra phải đỏ mặt khi gặp hắn mới đúng, sao có thể... châm chọc

hắn cùng một dạng với Tang Hạm Nhi, là đi ra ngoài không mang theo đầu

óc!



Đáng tiếc, Mộc Như Lam, căn bản là không tính tiếp tục để tâm tới bọn họ, cùng Thái Sử Nương Tử đi vào bên trong nhà hàng Lâu Lan.

Tang Hạm Nhi tức giận đến mức giậm chân, lại như nghĩ tới cái gì, vênh

váo tự đắc đi theo.



Người đứng ở quầy đón tiếp thường có vẻ nhanh nhẹn và khéo nhìn. Vừa nhìn thấy Mộc Như Lam, khuôn mặt người này lập

tức tươi cười, chuẩn bị kêu tiếp đón. Kết quả là, một bóng trắng lập tức vọt lên trước Mộc Như Lam và Thái Sử Nương Tử, “Tôi đặt chỗ trước.”



Nữ nhân viên phục vụ quầy nhìn Mộc Như Lam đang đứng đằng sau Tang Hạm Nhi một cái, liền xử lý cho Tang Hạm Nhi trước, “Chào cô, hoan nghênh cô

đến nhà hàng Lâu Lan, xin hỏi, cô họ gì?”



“Tang.”



“Vâng, Tang tiểu thư, chỗ đặt của cô ở tầng ba, phòng 303.”



Tang Hạm Nhi lấy được thẻ đặt chỗ xong, nhưng không lập tức xoay người đi mà quay sang nhìn Mộc Như Lam đầy đắc ý, trên tay lắc lắc cái thẻ, “Các cô có đặt trước chỗ hay phòng riêng không?”



Mắt Thái Sử Nương Tử

trợn trắng, mẹ nó, cô liệu có để yên được không? Quả thực là còn “cực

phẩm” hơn so với Bạch Tố Tình, không đúng, Bạch Tố Tình còn không hoàn

toàn đần độn, loại này mới tính là đần độn chân chính! Một kẻ ngu ngốc

tự tung tự tác trong chính thế giới của mình!



Thấy hai người cũng không để ý đến mình, Tang Hạm Nhi tự động nhập vai hai người cho ra đáp án, “Các cô căn bản không biết ăn cơm ở nhà này là cần phải đặt trước!

Hơn nữa còn phải đặt sớm nhất mới được.” Phải biết rằng, vì đặt chỗ này

mà cô ta đã mất không ít công sức.



“Thấy các cô như vậy, tôi chỉ

hiểu là các cô chẳng biết cái gì. Cho nên mới nói, ghét nhất là hạng nhà giàu mới nổi, vĩnh viễn chỉ một thân mùi tiền mà chẳng có lấy chút xíu

hơi thở của quý tộc, làm ô nhiễm hết cả không khí xã hội thượng lưu. Hừ! Nhưng mà, nể tình chúng ta cũng gặp nhau hai lần rồi. Cầu xin tôi cho

tốt, tôi liền chiếu cố mà mang hai người vào chỗ đặt trước của tôi để

đóng gói thức ăn mang về. Thế nào?” Tang Hạm Nhi hoàn toàn một bộ dạng

mình thật thiện lương, có lòng tốt bố thí cho bọn họ, bọn họ hẳn là phải có biểu hiện mang ơn với mình.



(MDL: Tui ớn mẹ này quá hà, thà

bèo nhèo hẳn như Bạch Tố Tình hoặc đanh đá hẳn như Chu Nhã Nhã đi, chứ

mẹ này vừa ngu vừa dở, nữ vương thì không đạt mà thánh mẫu thì chưa tới, nửa nạc nửa mỡ đọc mắc mệt =))



Mộc Như Lam mỉm cười nhìn Tang

Hạm Nhi đang một vẻ hoàn toàn tự quyết định, cũng không lên tiếng. Nhưng mà nhân viên ở đằng sau kia thì càng nghe hai con mắt càng trừng lớn,

một cỗ tức giận theo đó bốc lên. Cô gái chết tiệt này, cô ta đang nói

những lời ngu xuẩn gì vậy? Tiểu chủ nhân nhà hàng Lâu Lan của các cô là

người mà cô ta có thể xem thường sao?!



Tang Hạm Nhi đang đắc ý vô cùng. Lúc này, quản lý, bình thường vẫn ở tầng trên xử lý công việc,

nghe được tin tức liền xuống dưới đón tiếp, trên mặt mang theo vài phần ý cười, “Ngài đã tới ạ.”



Tang Hạm Nhi còn tưởng là quản lý đang

nói với mình, nhất thời thụ sủng nhược kinh. Phải biết rằng, hầu như ai

ai cũng rõ, nhà hàng Lâu Lan này là sản nghiệp của Kha gia! Vì thế cô ta ra vẻ rụt rè bình tĩnh lên tiếng, “Ừ...”



“Chủ tịch vừa mới gọi

điện thoại đến hỏi Ngài có thích món ăn mới không? Chủ tịch nói, nếu

Ngài không thích thì ông ấy sẽ mời vài người nữa đến giúp, nghe nói là

quán quân của cuộc thi Vua đầu bếp châu Á.” Quản lý nhìn như không nhìn

Tang Hạm Nhi, lướt qua sát người cô ta, đứng trước mặt Mộc Như Lam nói.



Tang Hạm Nhi đột nhiên mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt khó tin nhìn sang Mộc Như Lam.



Mộc Như Lam gật đầu, tươi cười dịu dàng, “Tôi biết rồi. Tôi rất thích món ăn mới.”



“Vâng, Ngài mau vào trong chỗ ngồi riêng, tôi sẽ lập tức cho phòng bếp làm

thức ăn cho Ngài.” Chủ tịch nói, mục đích chính của nhà hàng Lâu Lan là

nấu ăn cho Mộc Như Lam, kiếm tiền chỉ là thứ yếu, cho nên, tất nhiên là

Mộc Như Lam phải được ưu tiên hơn bất cứ ai.



Thái Sử Nương Tử

theo Mộc Như Lam lên tầng, lúc đi qua Tang Hạm Nhi khóe môi kéo lên,

trào phúng, kẻ ngu ngốc đần độn này, biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu

nhân, thiên ngoại hữu thiên chưa? Còn chưa biết rõ đối thủ mà cũng đòi

ra tay đối phó, muốn chết à?



“A, đúng rồi.” Mộc Như Lam đang ở

trên tầng bỗng dừng bước chân một chút, mỉm cười thăm dò nhìn xuống tầng dưới, “Giúp tôi chuẩn bị cho vị tiểu thư này và vị tiên sinh đến cùng

cô ấy một phần tiệc lớn, chi phí cứ tính vào tôi là được. Tang tiểu thư, Đổng tiên sinh, mời hưởng dụng cho tốt, không cần khách khí. Dù sao nhà hàng như Lâu Lan chúng tôi cũng chỉ có một ở thành phố K thôi.”



Không một câu nói nào có độ điệu nghệ và lực sát thương lớn hơn những lời này!